watch sexy videos at nza-vids!
Tin nhắn xếp hình
.Xtgem.com

Game online mobile

Thế Giới Giải Trí Trên Mobile Của Bạn

Truyện teen

Home » Truyện teen

y. Tôi chuyển nhà trọ, thay số điện thoại, khóa tài khoản facebook và hầu như không liên lạc với bạn bè. Tôi dành tất cả thời gian của mình cho việc thực tập và nghiên cứu đồ án tốt nghiệp. Bởi tôi biết, nếu chỉ cần cho tâm trí mình một giây phút nghỉ ngơi, thì đầu óc tôi lại rối bời và máu từ tim tôi lại rịn ra, xót xa và đau đớn.

Tôi không còn tìm hiểu những tin tức về em, tôi sợ, sợ nhìn thấy khuôn mặt em, sợ biết được rằng em vì tôi mà đau buồn, mà tụt dốc. Tôi cứ thế quăng mình vào công việc, tự nhủ rằng em rồi sẽ ổn thôi, rồi em sẽ hết thích tôi và sẽ quay trở lại là một cô Hotgirl xinh đẹp, tài năng với một tương lai màu hồng đẹp tươi và sáng lạn.

***

Nửa năm. Tôi đã chạy trốn khỏi em và khỏi chính bản thân mình nửa năm. Tôi sống trong dằn vặt, nhớ nhung về em và khát khao khẳng định bản thân mình. Bù lại, những thứ tôi nhận được là một công việc chính thức khi còn chưa tốt nghiệp và một tấm bằng Đại học loại giỏi, những thứ mà cách đây chừng một năm thôi tôi không bao giờ dám mơ ước tới.

Tôi vẫn xua đi những ký ức về em thi thoảng hiện lên thoáng qua trong đầu, tôi dần quen với việc không lên mạng cập nhật tin tức nóng hổi, cuộc sống của tôi bình lặng hơn khi không còn em bên cạnh. Nhưng, cuộc sống đó cũng tẻ nhạt, vô vị và chênh vênh hơn...

Tôi biết rằng mình không trốn tránh được mãi, rồi một ngày tôi cũng phải quay lại, và rất có thể, tôi sẽ phải đối diện với em.

Đó là ngày nhận bằng tốt nghiệp của tôi. Nhờ có được công việc tốt nên suốt thời gian qua tôi được khoa đặc cách cho gửi và nhận các kết quả học tập từ xa, nhưng đến ngày lễ tốt nghiệp thì tôi phải có mặt, và tôi cũng không muốn mình bỏ lỡ khoảnh khắc thiêng liêng chỉ có một lần trong đời.

Cảm giác ngày trở lại là một chút buồn, một chút sợ hãi vô hình và một chút trông chờ, hi vọng. Tôi đang mong em sẽ không xuất hiện, hay là tôi đang muốn bất chấp lời hứa của mình để mong một lần lại thấy được em?

Chững chạc trong bộ đồ cử nhân, tôi nở nụ cười thật tươi đón nhận những lời chúc mừng từ thầy cô, bè bạn. Những tấm hình lưu niệm được chụp, những bó hoa trên tay, những câu chuyện, lời tâm sự cuối cùng của bạn bè gửi gắm cho nhau. Trong những sự lặng yên vụt qua thoáng chốc, tôi lại lơ đễnh phóng tầm mắt xung quanh, mong được thu về một tín hiệu nào đó. Tôi đang chờ đợi, một ánh mắt, một nụ cười, tôi đang đợi một người?

- Anh đang đợi em phải không?

Tôi đứng im bất động, tôi biết, tôi biết em sẽ đến mà...Muốn hét to thật to, nhưng tôi mỉm cười và làm mặt lạnh ngay lập tức. Quay lại đằng sau lưng, trước mặt tôi là chiếc ba lô con gấu trúc to bự, chiếc mũ lưỡi trai lớn che đi một nửa khuôn mặt (Chắc là để "cải trang", làm người nổi tiếng khổ thế đấy)

- Sao lại là cô?

- Em tưởng anh đang tìm em? Không phải thì thôi vậy, chúc mừng anh đã tốt nghiệp nhé! Em đi đây, chào anh!

Cô ấy vẫn cười, nụ cười của thiên thần mà bấy lâu nay tôi vẫn gặp trong những chập chờn mê mê tỉnh tỉnh. 6 tháng trôi qua, cô ấy gầy hơn khá nhiều, không còn điệu bộ tinh nghịch và năng động như trước nữa. Cô gái trước mặt tôi xanh xao hơn, nụ cười buồn hơn, nhưng vẫn xinh thật xinh. Cô ấy quay lưng bước đi, không có vẻ gì là đùa cợt.

- Khoan đã.

- Dạ?

- Có thể chụp cùng tôi một bức ảnh kỷ niệm không?

Cô ấy quay lại, ánh mắt lộ rõ vẻ vui sướng. Rút trong chiếc ba lô ra một chiếc máy ảnh dường như đã chuẩn bị từ trước, cô ấy nằng nặc đòi chụp bằng chiếc máy ảnh đó, nói là sẽ rửa ảnh ra và tặng cho tôi.

Sau lễ tốt nghiệp, tôi không biết nên làm gì tiếp theo. Mọi người thì đã về hết, chỉ còn tôi và em lưu luyến đứng lại cổng trường, trời cũng đã tờ mờ tối.

- Về nhà đi, muộn rồi...

- Còn anh?

- Tôi cũng đi đây, từ nay không gặp nhau nữa. Phải nhớ chăm sóc...

- Không! Em không nghe – Cô hotgirl bịt tai lại, nhăn mũi nhìn tôi.

- Thế giờ sao?

- Em với anh đi về nhà trọ của anh, chúng ta ăn với nhau bữa cơm cuối cùng.

- Nhà trọ tôi trả lâu rồi!

- Xì, em thuê lại lâu rồi...

- Cái gì ???

Chiếc chìa khóa vẫn được giấu dưới chậu xương rồng, tôi mở cửa ra, khung cảnh xung quanh vẫn vẹn nguyên y như ngày tôi bước chân ra đi. Cô ấy thuê lại căn nhà này chỉ để gìn giữ những ký ức về tôi? Trống ngực tôi lại bắt đầu gióng lên, quay lại nhìn về phía người con gái ngốc nghếch đang hướng về tôi bằng đôi mắt long lanh chất chứa đầy nhung nhớ, tôi muốn ôm em, muốn siết lấy em, muốn gào lên cho khỏa lấp hết những yếu mềm.

Nhưng tôi làm không được.

Bữa cơm đạm bạc diễn ra trong yên lặng. Lâu lắm rồi mới được nếm những món ăn mang thương hiệu của em, tôi vừa ăn vừa tự nhủ, có thật là đây là lần cuối cùng?

- Anh, em muốn uống rượu!

- Cái gì? Điên à? Tí tuổi, rượu chè hỏng người ra.

- Không, anh ngồi đợi em chút! Em nhất định phải uống rượu với anh.

Trước mặt chúng tôi là chai rượu Vodka lớn. Tôi chưa bao giờ uống được ba chén rượu, và em thì không được nửa chén. Ngồi nhìn một lúc, em tự động mở nắp chai, tu ực một cái. Hơi rượu cay xè xộc lên sống mũi, em nhăn mặt, nước mắt giàn ra. Em cười, nụ cười phảng phất vị cay đắng.

Em bắt đầu nói, về quá khứ của em, về một gia đình không hạnh phúc, về một người bố ưa quyền lực và về người anh trai vô tâm, lạnh lẽo với người thân của mình. Em nói về sự cô đơn của em giữa cái vỏ bọc gia đình, về những cố gắng không biết mệt mỏi của em để khẳng định bản thân, để em tự an ủi chính mình rằng em không hề yếu đuối. Em vừa nói, vừa dốc dòng rượu trắng vào cuống họng. Giọng nói của em bắt đầu lạc đi. Em nói về tôi, về những suy nghĩ điên rồ của em về một người sẽ xuất hiện khiến em yêu quên mình và quên đi mọi thứ. Về những sự im lặng, lạnh nhạt của tôi đã khiến em đau buồn đến ngạt thở, về những đêm trăn trở của em với chiếc gối ướt mèm, rồi sáng tỉnh dậy, em vẫn giữa cho mình niềm tin về một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cuối chân trời, nơi tôi hiểu và chấp nhận em, nơi tôi sẽ là người đầu tiên và duy nhất biết trân trọng, yêu thương và mang lại chỗ dựa cho em.

Tôi mím chặt môi nghe từng lời nói thốt ra trong vỡ òa vì không thể kìm nén. Tôi chợt nhận ra, kẻ tàn nhẫn, vô tâm nhất trong câu chuyện này là chính bản thân mình. Tại sao, tại sao tôi chưa một lần lắng nghe em, chưa một lần chịu hiểu em, rằng em một mình và cô đơn lắm giữa những sự vô tâm, dối gạt của cả người thân và người em một lòng trao trái tim và tất cả những gì mình có. Thế mà tôi cho em được những gì? Nhìn cô bé của tôi kìa, em nói cười mà dụa giàn nước mắt, em muốn bật khóc mà cũng không thành lời. Em của tôi ơi...

Tôi giằng lấy chai rượu trong tay em, ngửa cổ tu một hơi. Tôi muốn uống cạn, tôi muốn quên hết đi những gì tôi và em đang phải chịu đựng. Rượu đắng quá, tôi rùng mình, quăng cái chai đã cạn xuống đất. Xung quanh bỗng quay cuồng, mọi thứ như rung chuyển. Tôi chỉ còn nhớ mình gục xuống, một dòng nước mắt khó nhọc rỉ ra...

***

Tôi mở mắt ra trong cơn đau đầu khủng khiếp. Trời đã sáng, và tôi đang ở trong căn phòng trọ của mình. Bất giác, tôi hoảng hồn nhận ra một sự thật, một sự thật khiến tôi ân hận và đau đớn mãi những tháng năm sau này, và suốt cả cuộc đời mình.

- Anh dậy rồi sao?

- Tại sao? Tại sao lại như thế?

- Không sao đâu, hì! Là cả hai chúng ta đều tự nguyện, bởi vì em yêu anh!

Cánh tay mảnh khảnh trắng muốt ôm lấy tôi từ đằng sau, siết chặt lấy khuôn ngực tôi. Tôi rã rời...Đến ngủ tôi cũng còn quay lưng về phía cô ấy, còn cô ấy, chẳng giây phút nào mà không hướng đến tôi. Cô ấy rúc đầu vào sau lưng tôi, tôi cảm nhận được một nụ cười, mãn nguyện và thanh thản.

- Cô có biết chúng ta đã gây ra chuyện gì không?

- Chúng ta đã ngủ với nhau, sao anh tồ thế?

- Chuyện này vui lắm hay sao?

- Vui chứ, được ở bên cạnh người mình yêu sao lại không vui?

- Nhưng tôi không thấy vui!

- Vì anh sợ chứ gì! Đừng lo, em không quay clip tống tiền anh đâu. Với lại, em vừa đủ 18 tuổi từ đêm qua...

- Cái gì? – Tôi quay ngoắt lại, em nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ không chớp – Đêm qua là sinh nhật cô?

- Cảm ơn anh, món quà ý nghĩa nhất của đời em...

Cô thiên thần bé nhỏ nằm gọn lỏn trong vòng tay tôi, yếu mềm và non nớt. Tôi đã hủy hoại cuộc đời em rồi!!!

- Em biết anh phải đi, em cũng biết anh không có ý định quay trở lại đây nữa. Anh đi đi, như vậy có lẽ tốt cho anh.

- Chẳng phải cô cũng phải đi du học sao?

- Du học? Dạ...vâng. Có lẽ...

Tôi bật dậy, mặc quần áo, hướng mắt về chiếc giường nhỏ, nơi có một vài giọt máu vương vãi trên ga. Tôi xót đau nhìn cô gái tôi yêu thương đang ngây ngô với nụ cười mũm mĩm. Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi lấy tư cách gì để trả giá cho những sai lầm mình gây ra đây? Em rồi sẽ đi du học, sẽ xa khỏi nơi này, tôi níu kéo em lại thì khác gì tự mình đạp đổ những kỳ vọng lớn lao của tất cả mọi người vào em. Thế nhưng, tôi không phải loại đàn ông sẵn sàng đánh đổi danh dự của mình, trốn chạy ngay khi vừa hại đời em như thế...

- Em biết anh đang nghĩ gì. Anh đi đi, em sẽ không gọi anh lại nữa đâu. Em sẽ ngoan mà, không nũng nịu và theo đuổi anh nữa. Em sẽ ngoan ngoãn đi du học, và sẽ gặp lại anh khi cả hai chúng ta đều đã trưởng thành rồi.

Từng câu nói của cô bé vừa mới 18 tuổi hôm qua như cứa từng nhát dao vào tâm can tôi. Tôi hiểu, em nói thế nhưng chờ đợi ở tôi một điều gì đó nhiều hơn như thế. Tôi nghẹn ngào, xách chiếc ba lô lên vai và quay mặt ra cửa.

- Anh! Anh còn chưa bao giờ gọi một tiếng "em ơi!"...

Tôi ngẩng mặt lên trời, giọt nước mắt của tôi đã chực chờ rơi xuống. Tôi không được yếu đuối, chỉ cần gọi như vậy thôi thì tôi sẽ không kiềm được lòng mình mà chạy đến ôm em, hôn em mất. Không thể được, tôi sẽ tàn nhẫn cho chót, tôi sẽ không cho em một hi vọng nào hết, tôi sẽ ra đi!

- Anh có biết vì sao em lại yêu anh không? Vì anh không bao giờ hứa! Có những người hứa mà không bao giờ làm. Nhưng người em yêu không hứa vì anh ấy không chắc rằng mình sẽ làm được. Em biết anh mong đợi điều gì, em sẽ đợi chờ anh, và yêu anh, cho đến khi em chết!

Tôi mở cửa bước ra, nếu chần chừ thêm một giây nữa thôi, tôi sẽ khóc òa vì thương em và vì đau đớn.

Tôi và em đã xa nhau như thế. Không một lời yêu thương, không một cái ôm, không một nụ hôn và không một lời hẹn thề gì hết.

Tôi ngay lập tức nộp đơn xin chuyển công tác vào trụ sở của công ty mới mở ở miền Nam xa xôi, tôi muốn cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc với thế giới của em. Tôi muốn quên đi một người, người đã mang cho tôi ngọt ngào, hạnh phúc, nhưng tôi lại mang cho người chỉ toàn nước mắt và nỗi đau.

Năm năm trôi qua, tôi không một lần trở lại, không một lần tìm hiểu tin tức về em. Đôi khi một vài bài báo xuất hiện trên mạng cũng nhắc đến tên em, nhưng chỉ nhắc về một Hotgirl bỗng dưng biến mất tăm không dấu tích, người ta nghi ngờ, người ta phán đoán, nhưng có lẽ chỉ một mình tôi biết sự thực đã xảy ra chuyện gì...

***

Royal Café – 9h đêm...

Tiếng nhạc du dương, trong quán café đã bắt đầu đông khách. Cậu nhóc con đang nằm gọn lỏn trong lòng tôi, năm ngón tay bé xíu nắm chặt lấy ngón tay cái của tôi ngủ ngon lành, tôi tự nhủ, không biết bố mẹ thằng nhóc ở đâu mà để nó lang thang một mình mấy tiếng thế này.

Nhìn thằng nhóc ngủ thật ngon, đôi má căng tròn, cặp môi đỏ hồng chúm chím. Bất giác tôi hơi giật mình, những đường nét này, khuôn mặt này...

- Xin lỗi anh! – Tiếng người phụ nữ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi – Tiểu Phong, sao con lại ra đây ngủ thế này, không được làm phiền chú thế chứ! Ra mẹ bế nào...

Một cô gái khá xinh mỉm cười dịu dàng với tôi, đón lấy đứa trẻ trong lòng tôi và cúi người ra bộ xin lỗi. Tôi gật đầu ra dấu không có gì.

- Cháu bé xinh quá, nó chưa ăn tối đâu, chị cho cháu ăn gì đi rồi hẵng ngủ!

- Cảm ơn anh nhé! Anh thật tốt bụng. – Cô ấy xoa xoa đầu cậu nhóc rồi quay lưng định bước đi. Bỗng cô ấy quay ngoắt lại, mắt mở to nhìn tôi không chớp.

- Có chuyện gì sao? – Tôi thấy hơi khó hiểu với thái độ lạ lùng của cô gái lạ.

- Anh...anh là...Anh là anh Phong đúng không?

- Sao cô biết tên tôi?

Cô ấy lấy tay che miệng nhưng không giấu nổi vẻ thảng thốt đang hiện lên khuôn mặt.

- Có đúng là anh Phong bạn của My không?

Tôi điếng người, sao cô ấy lại biết đến em???

- Cô quen My? Cô là ai?

- Dậy nào Tiểu Phong, dậy xem ai về với con này! – Cô gái lạ lay lay cậu nhóc đang lấy tay dụi mắt vì buồn ngủ.- Bao lâu nay anh đi đâu hả Phong? Sao bây giờ mới về? Sao lại nghiệt ngã vậy trời ơi!!!

- Cô nói gì tôi không hiểu?

Dặn thằng nhóc chạy lên nhà, cô gái ngồi đối diện tôi, vẫn chưa thôi xúc động. Tay cô ấy run run, nắm lấy cốc nước và giọng cũng lạc hẳn đi, như là kể về một chuyện gì xa xôi lắm.

- Tôi là bạn thân của My, trước đây có nghe con bé kể nhiều về anh, chỉ tiếc là chưa bao giờ gặp mặt.

- Vâng! – Tôi nốt nước bọt, bình tĩnh đón đợi từng cử chỉ điệu bộ của cô ấy.

- Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau ngày anh bỏ con bé mà đi, mọi chuyện đã diễn ra không thể nào tin được. Tôi cũng không hiểu bao năm qua anh ở đâu làm gì mà một dòng thông tin liên lạc không có, thật không thể tìm được anh bằng bất cứ cách nào, anh không biết, My đã cần anh đến thế nào đâu.

Tôi bắt đầu run, mơ hồ hình dung ra một quá khứ không mấy vui vẻ như tôi vẫn nghĩ, quá khứ đó bao lâu nay bị che mờ bởi một màn sương mà chính tôi cũng không muốn tìm hiểu. Nhưng bây giờ là lúc tôi phải đối diện, bây giờ là lúc mà cô cái này sắp kể cho tôi một câu chuyện có nằm mơ tôi cũng không bao giờ hình dung ra.

- Hai tháng sau ngày anh đi, nhà My có biến. Bố con bé bị mất đột ngột sau một cơn đau tim, anh trai nó từ Mỹ về một tay thu vén mọi gia sản, con bé không làm gì được, thân cô thế cô chống lại cả đằng nhà nội tranh nhau xâu xé tiền bạc, không một ai ngó ngàng đến nó.

- Cái gì? Tôi tưởng My sang Mỹ du học?

- Nó nói với tôi là chưa bao giờ có dự định như vậy. Ngày anh nói với nó thế, nó mới biết rằng anh đã gặp bố nó. Và ông nói vậy chỉ là để tách anh ra khỏi nó mà thôi. Nhưng nó vẫn vờ như thật, nó không muốn anh phân tâm, không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp anh đang gây dựng.

Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Chuyện điên rồ gì xảy ra thế này? Em ơi! Tại sao lại ngốc thế???

- Đúng lúc nó bị đẩy ra đường với một va ly quần áo thì cũng là lúc nó phát hiện ra đang mang trong mình giọt máu của anh. Bố mất, bị đuổi ra đường, nhận ra mình có thai và người yêu thì biến mất không dấu tích. Anh bảo cô bé 18 tuổi khi đó phải sống thế nào đây?

- Không! Không thể có chuyện đó! – Tôi gào lên, giọt nước mắt không kìm được, lăn xuống, mặn chát.

- Đó là sự thực, con bé tìm đến tôi, nói là bằng mọi giá muốn giữ lại giọt máu của anh. Nó lấy hết tiền mình dành dụm được để mua lại Royal Café này, nói là sẽ cùng con ở đây đợi anh về. Nó cứ nhắc đi nhắc lại là rồi một ngày anh sẽ về với hai mẹ con nó. Nó chọn cuộc sống bình dị, ẩn dật, không tiếp xúc với bất kỳ ai. Tôi đứng ra thay nó trông coi, quản lý quán này. Tôi cũng làm mẹ đỡ đầu cho bé Tiểu Phong, con bé bảo thằng nhóc đáng yêu giống hệt bố nó, nên đặt tên như vậy.

Tôi lắc mạnh đầu, không thể nào tin nổi. Cô bé của tôi đã phải chịu cuộc sống địa ngục như vậy những năm năm trời. Còn tôi thì bỏ đi, mặc kệ cô ấy một mình trong buồn tủi, day dứt và đau đớn. Cô ấy đã một mình sinh con, một mình chăm sóc thằng bé, một mình chờ đợi tôi về.

- Cô ấy đâu, cho tôi gặp cô ấy đi! – Giọng tôi khản đặc, khẩn thiết.

- Nó...nó...- Tiếng khóc òa lên nức nở. Cô gái trước mặt tôi đang ôm mặt, không còn giữ được vẻ bình tĩnh nãy giờ. Trong lòng tôi dấy lên một niềm hoang mang tột độ. Chuyện gì đã xảy ra với vợ tôi rồi?

- Nó mất rồi, nó không đợi được anh về nữa. Sau cú shock quá lớn, nó yếu đi rất nhiều. Trước ngày sinh con, bác sĩ bảo thể trạng nó rất yếu, sinh con sẽ rất nguy hiểm. Nhưng nó bảo định mệnh của nó là gặp anh và sinh con cho anh, nó chấp nhận tất cả. Ca sinh mổ thành công, nhưng sức khỏe của nó bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nó vẫn kiên cường cầm cự được ba năm. Nó mất cách đây chín tháng rồi, sau một cơn bạo bệnh. Ngày ra đi, nó vẫn dặn thằng nhóc là ở lại đây đợi anh, chắc chắn một ngày anh sẽ trở về.

Tôi nghiến chặt môi đến bật máu! Em của tôi ơi, ông Trời sao nỡ bất công với cuộc đời em thế này!!! Tôi đã về đây rồi, sao em lại bỏ bố con tôi mà đi như vậy?

- Em sẽ đợi chờ anh, và yêu anh, đến khi em chết!

Câu nói ngày nào của em bất chợt vang lên, tim tôi vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.

Cậu nhóc từ đâu chạy tới, cầm theo một bức ảnh nhỏ.

- Bố ơi, đúng là bố thật rồi! Bố với mẹ chụp ảnh với nhau này!

Tấm ảnh tôi trong bộ đồ cử nhân, bộ mặt đăm chiêu đầy vẻ lạnh lùng, che đi những sự đau đớn giằng xé bên trong. Cạnh tôi là em, cái má lúm đồng tiền và nụ cười hôn nhiên tít mắt.

***

Công viên mùa thu...

Tôi giở tờ thư em viết vài ngày trước khi ra đi.

"Anh à!

Em hạnh phúc lắm lắm khi biết anh rất yêu em. Anh đã nói thế vào cái đêm anh đối với em là thật nhất, là rượu đã giúp anh nói thật hết lòng mình. Anh đã nói rằng anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời, rằng anh muốn phấn đấu thành một người đàn ông thành đạt, để hãnh diện tự hào đứng trước mặt thiên hạ mà nói rằng anh xứng đáng với em. Anh đã nói rằng anh sẽ về bên em, sẽ bù lại cho em những tháng ngày sống trong sự lạnh lùng và nhẫn tâm mà anh mang lại. Anh nói rằng muốn nhìn thấy em cười tươi mãi mãi, muốn tự tay mình đem lại hạnh phúc cho em.

Chỉ cần thế thôi, em sẵn lòng trao cho anh mọi thứ! Ai bảo anh là định mệnh đời em.

Em không thể đợi thêm để cùng anh bước đến cuối con đường, em xin lỗi vì điều đó! Nhưng em vui và tự hào vì em đã thực hiện lời hứa, yêu anh cho đến khi em không còn trên đời này nữa.

Em không còn có thể tặng quà cho anh được nữa rồi, bé Tiểu Phong là món quà cuối cùng của em, mong anh nhận và nâng niu, trân trọng. Nó là tất cả tình yêu em gửi gắm nơi anh.

Em yêu anh và con nhiều, nhiều lắm!"

Bé Tiểu Phong từ xa chạy lại với hai que kem trên tay, khuôn mặt lấm lem và nụ cười mũm mĩm.

- Bố ơi! Sao hai người bố và mẹ chẳng bao giờ cùng ở bên Tiểu Phong?

- Mẹ sắp về rồi, con trai ngoan.

- Mẹ đi đâu vậy? Bao giờ thì mẹ về? Bố con mình đi tìm mẹ đi!

- Không, bố con mình sẽ ở đây đợi. Không cần hứa sẽ về, vẫn đợi.

- Vâng ạ!

- Tiểu Phong à...

- Dạ?

- Nếu sau này có một ai đó tự dưng xuất hiện và nói yêu con, thì hãy mỉm cười và nói rằng: "Bạn từ đâu đến?", và nếu gặp một người khiến con yêu hơn sinh mệnh, khi con chắc chắn người đó sinh ra để dành cho mình, hãy mạnh dạn đến bên họ và nói rằng: "Bạn đang đợi tớ phải không?"

Thằng bé mắt tròn xoe nhìn tôi ngu ngơ, rồi cười xòa chạy theo toa tàu đồ chơi đang phóng nhanh vun vút.

Mắt tôi ươn ướt. Chắc tại gió chưa kịp hong khô.


Trang:[<] 1,[2] [>]
Đến trang:
Cùng thể loại

icon Chuyến tàu không hẹn trước

iconBạn thân khác giới

iconTrang chủ|Trang tải game miển phí
Thống kê truy cập

online tren wap
Hôm nay:49
Tổng số:148523
Copyright(c) Huỳnh Lâm

Email: lamhien863@gmail.com

Download các game online mobile với nhiều độ phân giải màn hình khác nhau được cập nhật hàng ngày, các tin nhắn xếp hình lãng mạng