Bạn đang đọc truyện online hay trên di động tại wapsite chuotnhat84.xtgem.com! Chúc bạn có những giây phút online vui vẻ
Hân Hân- Giọng kêu thật lớn của 1 cô nàng ngồi ngay dưới dóc của quán cà phê máy lạnh làm mọi người xung quanh theo phản xạ nhìn với theo. Trong đó có 1 cô gái tóc dài đen, làn da trắng nõn nà không tì vết, cô mặc 1 chiếc váy màu ngọc bích, trông giống như 1 cô búp bê ở cửa tiệm trang hoàng trang sức.Thật đẹp. Đó là Hân Hân.
- Nhung tới lâu chưa.Xin lỗi vì bị kẹt xe nên Hân tới trễ.
- Hè hè, hok sao đâu, Nhung cũng mới tới mà. Vừa nói, cô bạn vừa làm mặt ngố và ngắm cô bạn hoa khôi hồi học đại học cùng mình.
Hân mang 1 vẻ đẹp không mặn mà kiêu sa mà ở cô toát ra 1 vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng khiến cho người đối diện tự nhiên say đắm.
- Nhung sao dzậy?
- Ak không, ngắm lại nhan sắc của nàng tí thui, 2 năm không gặp mà nhìn Hân vẫn như xưa, tuyệt vời thật.
- Cám ơn hen. Hân cười hiền dịu. Cô là vậy, luôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy ấm áp vì nụ cười của mình.
- Không ngờ là có ngày mình lại gặp lại nhau, chồng Nhung có chuyến công tác ở đây, nên Nhung được đi chơi ké, luôn tiện ghé thăm cô bạn cùng phòng nhút nhát.
- Sao Nhung không đem Pé theo cho mình xem với.
" Heo không cần ăn cơm, em không cần...". Tiếng điện theo reo lên cắt ngang câu chuyện.
- Sao nào con yêu, hả...uhm, mẹ đang...
Mẹ ! Cô bạn ngày xưa tinh nghịch đi chơi khuya về í ới gọi cô ra mở cửa, không có chìa khóa không biết làm cách nào hết, cứ loay hoay đi tới đi lui tìm mọi cách, ai ngờ trong nháy mắt xoay lại đằng sau thì thấy con bạn đã giục dép phi phẳng qua hàng rào vào trong. Vậy mà, giờ đây...
- Nghĩ gì á nàng? Cô bạn tinh ranh nháy mắt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Hân Hân. Tiếng gọi từ 1 người con trai từ đằng sau lưng cô, Hân xoay lại 1 bàn tay miết nhẹ lấy vai cô, rồi choàng từ đằng sau vòng qua người cô hôn xuống cổ. Đối diện, 1 đôi mắt khó chịu đang chăm chăm nhìn có vẻ bực tức.
- Uhm, anh ngồi đi. Đây là Nhung, bạn đại học của em. Còn đây là Hoàng, người yêu của Hân.
- Chào em, Hoàng đưa tay ra về phía Nhung, không biết sao Nhung lại có ác cảm với tên đó đến vậy, đưa tay ra bắt xã giao, Nhung cười gượng.
Cử chỉ vừa nãy của Hoàng làm Nhung bức xúc, ai dè trước mặt bạn của bạn gái mà Hoàng lại có thái độ khiếm nhã như vậy. Nhìn qua Hân, Nhung bỗng chùng Lòng. Hồi đại học bao nhiêu chàng trai săn đó Hân, Hân hiền không biết phải làm sao với những chiêu trò của nhóm cây si kia, may mà nhờ có Nhung, cô luôn ở bên bảo vệ cô khỏi đàn sói lúc nào cũng rình rập. Cũng chính vì vậy mà suốt 4 năm đại học Hân không biết thế nào là tình yêu. Bây giờ đây chỉ còn 1 mình giữa chốn xa hoa đầy cạm bẫy này, không biết Hân có may mắn gặp được 1 người yêu tốt hay không.
Hân hiền lành, trong cái bản chất con người cô vốn có, nhớ hồi đó, đứa bạn chung lớp ngồi khóc không hiểu nguyên do, Hân lại hỏi thì được biết mẹ bạn đó bị bệnh không có tiền về quê và mua thuốc cho mẹ, vậy là không chần chừ, Hân về đập con Heo mà cô nuôi suốt 2 năm trời để dành dụm khi ra trường có thêm tiền mua xe để đi làm đem đến cho cô bạn kia mượn.
Ai ngờ đâu những ngày về quê thăm mẹ của cô bạn kia lại là những cuộc chơi trong quán bar, vũ trường cùng bọn bạn con đại gia cùng khóa trong khi ở đây Hân cắm cụi đi làm thêm, tối về còn chăm chỉ chép bài giùm cô bạn "tốt " đó nữa. Sau trận đó, Hân bị Nhung mắng cho 1 trận vì tôi nhẹ dạ, cả tin. Hân chỉ im lặng.
- Bạn của em cũng xinh đó chứ nhỉ- Giọng Hoàng vang lên làm cho bầu không khí có vẻ thoải mái hơn 1 chút.
- Dạ, hoa khôi của trường em ngày xưa mà anh. Hân nhìn sang Nhung tinh nghịch.
- Nhưng không đẹp bằng em- Vừa nói tay Hoàng vừa vuốt dọc sóng lưng của Hân, đồng thời tay kia xoa xoa lấy bờ môi đỏ thắm của cô.
- Này- Giọng Nhung hét lớn làm cả quán ngoái đầu nhìn lại. Trong lúc Hân và Hoàng đang bất ngờ thì Nhung đứng phắt dậy.
- Xin lỗi Hân- Nhung phải về có chuyện gấp, hẹn gặp Hân sau. Không chào Hoàng và không kịp để Hân nói lời nào, Nhung với tay lấy chiếc túi sách đi thẳng trong vẻ bực bội khó tả.
Hân nhìn theo, bây giờ thì cô có thể hiểu, Nhung là vậy ,luôn tìm cách để bênh vực cô, Hân hiểu thái độ của Nhung, Hân biết Nhung không thích hành động của Hoàng, nhưng mà làm sao được, Hân đã quá quen với việc Hoàng đụng chạm vào những chỗ nhạy cảm của mình rồi, Hoàng nói làm như vậy là vì Hoàng yêu cô.
- Bạn em sao vậy?
- Không, mình về thôi anh.
- Đến khách sạn nhà anh nha.
- Làm gì?
- Anh nhớ em. Song song với lời nói đó là 1 cái hôn siết làm cô ngạt thở.
-------------------------------------------------
Bước vào 1 khách sạn 5 sao, mọi thứ nơi đây đều đẹp và sang trọng, mọi người ra chào đón Hoàng và Hân, Hân không còn rụt rè lạ lẫm như những lần đầu đặt chân đến đây nữa. Cô mỉm cười nhìn mọi người. Từ ngày quen Hoàng không biết cô đã vào đây bao nhiêu lần rồi, vào đây không như mọi người là mặc áo dài chào khách hay những bộ vest đi tới đi lui cùng 1 đống hồ sơ trên tay. Đơn giản Hân đến đây là lên phòng cùng Hoàng, lần đầu hay là lần N thì cũng vậy.
- Vào tắm đi em
- Hôm nay em thấy mệt, em muốn ngủ
- Không, anh muốn em vào tắm cùng anh- Hoàng xách ngược tay Hân lên khiến cô đau.
- Em không muốn
- Dậy thì ngay đây đi, hôm nay chúng ta không cần giai đoạn đầu đâu..
Nói dứt lời, Hoàng vật Hân xuống giường, như con hổ đói, Hoàng xé toạc tất cả những thứ trên người Hân xuống, Hoàng hôn khắp người cô không bỏ sót chỗ nào, nhất là đôi môi mềm đó. Hoàng cắn, Hoàng day khiến Hân rên lên khe khẽ vì đau. Hoàng vồ vập, nhưng Hân không 1 chút phản ứng, cô nằm im, nhắm nghiền mắt, mặc kệ Hoàng.
- Em có biết là anh rất yêu em không.
- Có
- Có, có, lần nào em cũng trả lời là có, Thật sự em có biết là anh rất yêu em không Hân. Hoàng thúc mạnh vào người cô, Hân vẫn như vậy không cảm giác.
- Em vào tắm đi rồi mình đi ăn
Quấn chiếc khăn vào người Hân đi thẳng vào phòng tắm, dòng nước mát lạnh cuốn trôi đi những suy nghĩ hiện tại trong đầu cô, cô cảm thấy dễ chịu. Bên ngoài, ly rượu được lắc lắc trên tay. Hình như người con trai kia cũng đang miên man về chuyện gì đó.
- Anh tắm rồi thay đồ đi
- Uhm, để anh mặc đồ giúp em
Hoàng mở tủ lấy ra 1 chiếc váy trắng dài, đây là chiếc váy mà Hoàng tặng Hân trong ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau vừa rồi.Kéo khóa lên trong gương kia cứ như 1 thiên thần, khuôn mặt trong sáng, đôi mắt long lanh, Hoàng siết nhẹ Hân từ đằng sau.
- Vợ anh đẹp quá.
Hoàng hay có những biểu hiện đó, nhưng không nhiều, Bởi vậy dù 1 năm yêu nhau nhưng Hân vẫn chưa hiểu hết về Hoàng. Bước ra khỏi khách sạn mọi ánh nhìn đổ về 2 người, vì Hân quá xinh đẹp, Hoàng quá lịch lãm hay là vì 1 nguyện nhân nào khác.
Bước xuống chiếc xe hơi làng cóng, Hoàng dìu Hân vào 1 nhà hàng sang trọng, hình như ai cũng nhìn 2 người.
- Ê, Hoàng- Theo tiếng kêu Hoàng nhìn lại
- Tú- Hoàng gọi khẽ rồi cùng Hân bước đến, nơi đó có 6 người, 2nam , 4 nữ.
- Anh Hoàng, lâu rồi mới gặp anh, dạo này anh mất tích đâu vậy- cô gái rất xinh đẹp nhưng mặt đầy son phấn, khuôn ngực mấp mé dưới chiếc váy quây trong cực kì hấp dẫn.
- Anh bận- Hoàng xoa nhẹ nơi cái chỗ trắng ngần đó
- Bận gì mà quên người ta luôn hà, ghét anh ghê. Cô gái nũng nịu siết vào tai Hoàng. Nhớ anh muốn chết.
- Anh cũng nhớ em mà.
- Dzậy tối nay mình về nhà em nha.
- Tối mai đi, hôm nay anh có hẹn rồi.
- Hẹn dắt "má" đi chơi hả?
Câu nói vừa dứt lời thì cả bàn không ai hẹn mà cười lớn. Hân cúi mặt, cô đã quá quen với việc Hoàng đùa giỡn với những cô gái khác trước mặt mình, cô không còn lấy gì làm bỡ ngỡ.
" Người yêu của em có nhiều người theo đuổi, ngưỡng mộ thì em phải lấy làm hãnh diện chứ". Câu nói khi lần đầu tiên thấy Hoàng thân mật cùng cô gái khác trong phòng anh Hân đã lớn tiếng hỏi nguyên do và được đáp trả như vậy. Và từ đó, Hân cũng không còn biết ghen.
- Thôi đi- Hoàng lớn tiếng đồng thời đẩy cô gái kia sang 1 bên làm mọi người im bặt. Hoàng nhìn Hân không nói 1 lời.
Hoàng- đẹp trai, giám đốc của Khách sạn 5 sao mà ba anh làm chủ tịch, anh phong độ, ga lăng, đôi mắt đa tình khiến cho nhiều người ngây ngất. Hoàng nổi tiếng ăn chơi và qua đường với nhiều cô gái nhưng chưa chính thức quen ai, cho đến tận bây giờ Hân là người yêu chính thức đầu tiên của Hoàng.
- Về thôi- Hoàng kéo tay Hân ra khỏi chiếc bàn đó rồi đi thẳng ra xe.
- Về khách sạn.
- Dạ
Lại khách sạn, bất giác Hân cười nhẹ.
- Anh lên trước đi, em vào đây chút xíu.
- Em đi đâu?
- Chút chuyện riêng thôi
- Uhm, nhanh nha.
Hân bước vào hông sát bên phòng họp, cô tính gọi điện cho Nhung hẹn mai dẫn theo em pé cho cô gặp mặt.
- Lại quay lại ah.
- Uhm, khiếp thật, vừa đi hồi chiều.
- Nhìn mặt cứ như thiên thần ấy dzậy mà ghê quá mày hen.
- Tất nhiên, nhờ bộ mặt đó mà kiếm bộn tiền đó mày, không biết ngoài sếp mình ra còn những sếp nào nữa nhỉ.
- Tất nhiên rồi, hihi, sếp mình cũng dzậy mà, lợi dụng nhau cả thôi.
Hân vùng bỏ chạy, cô không ngờ mọi người lại nghĩ tình cảm của cô chỉ là lợi dụng , chỉ vì tiền của Hoàng mà thôi, cô yêu Hoàng, cô yêu bằng cả trái tim mình chứ không phải là sự giàu sang như mọi người nghĩ.
Tim cô đau thắt, ngực nhói như có hàng ngàn con kiến đang bò ở đó.
Cô nhớ lần đầu tiên gặp Hoàng, lúc đó cô bị giật túi xách, Hoàng cứ như 1 thiên thần hộ mệnh. Anh phóng chiếc moto về phía 2 tên cướp. Anh đá ngã xe chúng, tóm gọn lấy, cho mỗi tên 1 cú đấm và đem túi xách về trả cô.
Nét lạnh lùng lúc đó của Hoàng khiến lòng Hân lâng lâng khó tả, cảm giác này chỉ có mỗi Hoàng đem lại cho cô.
Hân chạy nhanh về phía phòng anh, cô muốn gặp anh trong lúc này, muốn ôm anh thật chặt, muốn nói ra điều mà lâu nay cô vẫn giấu.
Cạch, tiếng cánh cửa mở cũng là lúc tiếng chuông điện thoại Hoàng reo.
- Em lên rồi ak, nghe máy giùm anh đi. Tiếng Hoàng trong phòng tắm.
Ấn nút nghe chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang tiếng.
- Sao lúc nãy giận dzữ dzậy m? Chuyện bình thường của mày thôi mà. Mày cũng hay thiệt, 1 năm rồi mà chưa đổi món ak, trông cô ta cũng xinh thật nhưng không biết ve vãn gì cả. Chán. Dù sao thì cũng đỡ hơn lúc trước. Qua tay mày có khác. Gởi lời cám ơn đến tao đi chứ, vì nếu không có sự hợp tác của tao trong cái kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân đó thì bây giờ...Tút tút...
- Ai gọi dzậy em? Hoàng lau tóc ngước nhìn Hân
- Em sao dzậy? không khỏe chỗ nào ak.
Hân xoay người chạy đi, nước mắt cô tuôn rơi.
- Hân, Hân. Hoàng gọi với theo, bây giờ trên người anh chỉ có mỗi chiếc khăn tắm. Anh lấy chiếc điện thoại, là số của Tú.
- Mày vừa nói gì với cô ấy hả, ***
Không biết bên kia đầu dây nói gì mà Hoàng ngồi phịch xuống, mắt anh vô hồn.
Hân chạy, cứ chạy, mọi người nhìn cô đều mặc, nước mắt cô rơi ướt nhòe mascara.
Chuyện gì xảy ra chứ, cô khóc nấc lên từng hồi, là kịch bản, thì ra là kịch bản, 1 năm qua những gì Hoàng làm với cô chỉ là kịch bản thôi sao.
Giúp cô lấy lại túi xách, ngồi hàng giờ ở quán cô làm thêm chỉ để tặng cô 1 bó hồng và ngắm nhìn cô, dầm mưa để đi đón cô về trong thời tiết lạnh buốt, nắm lấy tay cô suốt đêm không chợp mắt để trông cô bệnh.
Những cái ôm siết trong cơn say, những nụ hôn nồng nàn, lời nói ngọt ngào, tất cả, tất cả chỉ là kịch bản. Vậy mà cô cứ ngỡ.
Cơn mưa sao lại đổ xuống vào lúc này, có phải là muốn hòa quyện chung với nước mắt của Hân hay là xoa dịu niềm đau đang vỡ tung trong lồng ngực. Hân khóc, khóc cho đến khi kiệt sức rồi ngất đi.
-----------------------------
Vồ lấy tấm thân trắng nõn chỉ còn dính 1 chút đồ ngu trên người, Hoàng nhai ngấu nghiến cái cơ thể ấy, anh như kẻ điên, cắn, ghì, lôi, xé.
- Từ từ anh. Giọng cô gái đầy vẻ thích thú. Em cũng nhớ anh lắm.
Rồi cô ta xô Hoàng xuống, cô ta mạnh bạo giật tung những nút áo sơ mi ra khỏi người anh, cắn mạnh vào khuôn ngực rắn chắc đó, tay cô xoa lấy gương mặt lạnh lùng của anh.
Hân không như vậy, Hân chưa 1 lần như vậy với anh, cô lúc nào cũng nhẹ nhàng chỉ làm theo những gì Hoàng yêu cầu, không mạnh mẽ, không làm Hoàng đau, chỉ có anh làm cô đau.
- Tránh ra- Hoàng đẩy mạnh cô gái ra xa.
- Anh sao vậy?
- Cút đi
- Gì chứ?
- Tôi nói cô cút đi
- Hứ- Mặc chiếc váy vào người cô ta đi thẳng.
Đứng dậy khoác chiếc áo ngủ dài, anh bước ra khỏi phòng, anh tiến lại căn phòng của riêng anh và cô. Hoàng đã từng dắt nhiều người con gái về khách sạn này ngủ nhưng với riêng phòng này thì không, nó chỉ dành cho 1 người con gái anh thật lòng yêu mà thôi.
Ngả người vào thành giường, châm điếu thuốc, Hoàng cảm thấy rất mệt mỏi. Anh nhớ Hân quá, anh không tìm thấy cô, anh như muốn điên lên, đầu óc rối bời.
Cái tâm hồn mỏng manh đó sẽ như thế nào khi không có anh bên cạnh, chắc sẽ khóc chứ.
Hoàng chưa bao giờ thấy Hân khóc, 1 cô gái yếu đuối nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt anh.
- Không phải vậy- Hoàng hét lên, anh ôm đầu rồi bật khóc, giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông yêu thật lòng.
Hoàng đã từng nghĩ đó chỉ là màn kịch mà anh dựng nên để có thể lấy được thể xác của 1 thiên thần trong mắt mọi người cho đến khi....
Anh yêu Hân lúc nào không hay, chỉ biết là anh đã yêu, yêu thật lòng người con gái đó.
Nhưng Hoàng không hiểu, không hiểu tại sao Hân lại thản nhiên và không bao giờ phản ứng trước thái độ của anh với những người con gái khác. Anh muốn cô ghen, muốn cô khóc khi thấy điều đó,muốn cô có cảm xúc. Hay là Hân không yêu anh.
Mà phải, từ trước đến giờ chưa 1 lần Hân nói yêu anh.
Cái suy nghĩ ghê sợ đó cứ bám riết lấy Hoàng, anh sợ điều đó là sự thật. Vậy là không muốn để mất cô anh cứ tỏ ra vẻ bất cần, muốn chiếm hữu, bắt cô phải làm theo những thứ anh muốn. Chỉ vì quá yêu mà thôi.
- Giờ em đang ở đâu- Hoàng khóc trong đau đớn.
---------------------------------------
- Em tỉnh rồi ak?
- Anh
- Uhm, em ngủ 2 ngày rồi, chuyện gì vậy?
Nước mắt bỗng rơi trên khuôn mặt Hân, Thiên ngồi đối diện mà lòng anh cảm thấy đau nhói.
Thiên luôn vậy, luôn xuất hiện những lúc Hân cần ai đó bảo vệ. Ngày trước vì ganh ghét sự xinh đẹp của cô mà 1 vài người trong trường đã thuê người ức hiếp cô,
Hân sợ hãi khi đứng trước bọn người kinh khủng đó, bọn chúng vuốt tóc, sờ mặt Hân, tay chúng đang chuẩn bị chạm vào nút áo thì 1 bàn tay giật chúng lại, đấm cho chúng 1 trận thừa sống thiếu chết.
Hân sợ hãi tột cùng, cô khóc ngất, anh ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô " Đừng sợ, không sao đâu ".
Thiên là vậy, luôn âm thầm bảo vệ Hân khỏi mọi tổn thương, anh không cho phép ai được chạm vào người con gái yếu đuối đó.
Nhìn thấy ánh mắt Hân dành cho người con trai đã lấy túi xách về cho cô mà hôm đó anh chưa kịp làm gì được. Ánh mắt đó anh chưa từng thấy trước đó.
Và lúc đó Thiên biết anh mãi mãi không còn cơ hội.
Nhưng vẫn vậy, Thiên vẫn đứng ngoài cuộc đời Hân, theo dõi bước chân của cô, mặc dù tay của cô bây giờ đã trong bàn tay khác, anh vẫn đợi, vẫn chờ người con gái duy nhất anh yêu.
- Em ăn chút gì đi
- Hân im lặng
- Ăn rồi mới có sức mà khóc nữa chứ- Câu nói như nhát dao đâm trúng vết thương mới, Hân lại khóc, cô gần như kiệt sức.
- Nói cho anh được không?
- Em yêu anh ấy
- Uhm, nhưng sao? Thiên đau buốt
- Anh ấy không yêu em, chỉ là đùa giỡn.
Choang- Tô cháo trên tay Thiên rớt xuống, anh xoay người bước nhanh ra cửa. Hân giật mình rồi vội chạy theo, cô linh cảm có chuyện không hay xảy ra.
- Thiên, chờ em.
Không nghe tiếng Hân gọi Thiên lái xe như vô thức, vẫy gọi chiếc taxi đằng sau, Hân đuổi theo. Lòng cô như lửa đốt. Mong sao không có gì xảy ra.
----------------------------------
Bây giờ trong Thiên chỉ có sự căm hờn. Nắm chặt bàn tay lại, anh tăng tốc độ.
Tại sao? tại sao có được người con gái đó trong tay lại không biết trân trọng, tại sao lại lừa dối cô ấy, tại sao lại khiến cô ấy đau lòng, tại sao để cô ấy khóc.
Tay anh đấm mạnh xuống, bao nhiêu câu hỏi tại sao xuất hiện trong đầu anh. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, anh đã tự hứa với chính mình là phải bảo vệ cô, để cô luôn tươi cười. Vậy mà...
Tăng vận tốc tối đa anh chạy vượt qua cả đèn đỏ, giờ anh chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất mà thôi.
- Chạy đi chú- giọng Hân gấp rút
- Đèn đỏ mà cô
Nắm chặt 2 bàn tay, lòng cô rối bời.
---------------------
Bốp- choang- Ly rượu trên tay Hoàng rơi xuống, anh choáng váng nhưng rồi đứng dậy quay lại nhìn người vừa dám đánh mình.
Thiên xách cổ áo Hoàng lên, lại 1 cú đấm vào mặt. Hoàng bật dậy giơ tay đấm trả vào mặt Thiên.
- Anh điên ak- Hoàng nắm lấy cổ áo Thiên gào lên
- Phải, tôi đang điên, điên vì anh đã làm cho người con gái tôi yêu phải khóc.
- Người con gái anh yêu,lại em nào nữa đây- Hoàng cười nhạt.
Bốp, 1 cú đấm vừa từ Thiên.
- Hân Hân, là Hân Hân, cô ấy yêu anh thật lòng, trao cho anh tất cả, sự ngây thơ, hồn nhiên, sao anh lại trả cho cô ấy cay đắng và đau khổ hả, hả?
Vừa nói Thiên vừa đấm vào bụng Hoàng. Lần này Hoàng không phản ứng, anh đứng im, Thiên vừa nhắc đến Hân, người con gái trong cuộc đời anh.
Khẽ mỉm cười, anh chua xót nói " phải, là tôi lừa dối cô ấy, thì sao"?
Bốp, bốp những cú đấm của Thiên cứ liên tục, vì Hân, Hoàng đáng bị đánh, anh không phản ứng, bây giờ đây anh cần 1 người đánh anh thật nhiều, thật đau để khỏa lấp đi nỗi đau trong lòng. Anh đau, đau lắm.
- Dừng lại, dừng lại đi- Hân gào khóc nức nở khi thấy Hoàng bị đánh, máu từ khóe miệng Hoàng càng làm Hân sợ hãi.
Hân hoảng loạn, cô vùng chạy ra ngoài, cô sợ nhìn thấy máu, sợ hãi khi nhìn thấy máu của Hoàng. Và cô cứ chạy.
- Hân, Hân, dừng lại đi- tiếng kêu của Hoàng và Thiên làm mọi người thảng thốt.
Cô cứ chạy, cô muốn trốn tránh tất cả.
- Dừng lại đi Hân, Hân ơi, cẩn thận
Rầm!
- AAAAAAAAAA- Tiếng người đi đường la thất thanh
- Hân,em sao rồi- Tiếng Thiên gọi hoảng hốt, đỡ Hân dậy, anh lay lay người hân.Mắt Hân hé mở.
- Anh
- Uhm, anh đây, em sao rồi.
Cổ Hân bỗng nghẹn đắng, ngực cô thắt lại, mắt mờ đi, tai cô nghe tiếng ong ong. Nước mắt cô tuôn không ngừng.
- Anh ơi- cô gào lên trong đau đớn, đẩy mạnh Thiên Sang 1 bên cô bò đến người đang nằm trên vũng máu kia, Là Hoàng, người anh đang co giật.
- Anh ơi! máu, sao thế này, nhiều máu quá. Hân ôm chầm lấy Hoàng, toàn thân cô lạnh buốt, môi cô mấp máy không nói nên lời.
- Anh ơi, mở mắt ra đi, nhìn em đi mak, anh ơi, aaaaaaaa...
Hân khóc trong đau đớn, cô không còn sợ máu nữa, đó là sự sống của người con trai cô yêu.
- Em khóc rồi, cuối cùng anh đã thấy em khóc vì anh- Hoàng thì thào trong hơi thở yếu ớt.
- Không, em không muốn khóc vì anh, anh đứng dậy về đi, em muốn cười, em muốn anh làm trò cho em cười, dậy đi.
- Anh xin lỗi, xin lỗi vợ iu. Những ngày qua anh đã không biết cách để thể hiện tình yêu của mình, anh đã làm em khổ, chỉ vì sợ em sẽ rời xa anh, chỉ vì sợ mất em, không phải kịch bản, tất cả đều là thật, là thật, tin anh đi. Anh nắm chặt lấy tay anh cứ như sợ chỉ cần buông ra là sẽ không bao giờ nắm lại được nữa.
- Em biết, em biết mà, anh đừng nói nữa, đừng nói gì nữa.
- Không, anh phải nói, anh sợ mình không còn cơ hội.
- Anh im đi, im đi.
- Anh muốn nghe em nói " em yêu anh ".
- Không, em sẽ không nói hôm nay, đến mai ngày nào em cũng sẽ nói cho anh nghe hết, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối..
- Anh, anh, tay Hoàng sắp vuột khỏi tay cô, hơi thở của anh yếu dần, anh sắp tuột khỏi cuộc đời cô.
- Anh, Hoàng ak, em yêu anh, Hân Hân mãi mãi chỉ yêu anh mà thôi. Một nụ cười nở nhẹ.
Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng, cô cũng vậy, nhẹ nhàng như bản chất cô vốn có, ôm anh, hôn nhẹ vào đôi môi ấy.
----------------------------------
Trên ngọn đồi ấy, đứng trước ngôi mộ mới xây, 1 cô gái tóc xõa dài, chiếc váy trắng kỉ niệm đó phất phơ trước gió, cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cười hiền trên tấm bia. Xung quanh 1 màu hoa cỏ may đang phất phơ trước gió.
- Em thích hoa gì?
- Cỏ may
- Vì sao?
- Vì cỏ may mỏng manh, Còn anh.
- Cỏ may
- Vì sao
- Vì cỏ may giống em.
----------------------------
Anh ah, em yêu anh.
* * *
Hết.Đăng bởi:chuotnhat84.xtgem.com
Quay lại trang trướcDownload các game online mobile với nhiều độ phân giải màn hình khác nhau được cập nhật hàng ngày, các tin nhắn xếp hình lãng mạng