Một nơi đáng trở về
Tôi tình cờ gặp lại anh trai của Duy trong siêu thị, tại gian hàng đồ đông lạnh. Lúc đầu nhìn anh, tôi cứ ngỡ là Duy.
Cuộc chạm trán bất ngờ khiến tôi và cả anh ngừng cảm nhận thế giới xung quanh trong vài giây. Có lẽ anh thấy tôi quen nhưng không nhớ rõ là ai, tên gì. Hoặc có thể, anh e rằng mình ngộ nhận. Còn với tôi, ngạc nhiên vì một lẽ: nhìn vẻ ngoài, hai anh em họ giống nhau quá. Từ ánh nhìn sắt, cánh mũi căng phồng lên khi hít thở cho đến xoáy tóc ngay trên đỉnh đầu. Có gì lạ đâu, bởi họ là anh em song sinh. Chỉ duy, anh của Duy không có đốm bớt đỏ nhợt nơi thái dương. Đó là dấu hiệu giúp tôi nhận biết anh em họ. May nhờ nó, tôi không lầm anh giữa chốn đông người thế này.
Vài tháng không gặp, anh không khác đi nhiều. Chắc Duy cũng vậy, tôi nghĩ. Tôi đang liên tưởng đến Duy ở một nơi nào đó khác với khung cảnh nơi đây nhưng cũng trong bộ áo quần này, đôi dép xỏ ngón ấy với dây đeo mảnh ở cổ tay. Kí ức rời rạc và nhòe nhoẹt như một cơn mưa cuối tuần. Mọi điều tôi thắc mắc bây giờ: “Giờ này Duy ở đâu?”.
Tôi và anh không nói gì, chỉ nhìn nhau thận trọng. Một lát sau, tôi mở lời để khuấy bầu không khí đang rơi vào im lặng.
- Chào anh. Em là May, bạn Duy ạ.
Đôi lông mày rậm của anh hơi chau lại rồi dãn ra thư thái. Có lẽ như anh đang nhớ ra điều gì đấy. Cuối cùng, anh cũng nặn ra một câu hoàn chỉnh:
- Không ngờ lại gặp em ở một nơi thế này…
- Duy! Anh ấy…
Tôi cố rút gọn lời nói và hạn chế nghe những điều ngoài điều mong muốn nhất giờ này là xác định thông tin về Duy. Anh không nhìn tôi, điềm tĩnh thở từng luồng hơi một. Và cảm xúc bỗng vỡ òa khi được biết tin Duy đã trở về nhà cách đây hơn một tuần đúng vào đêm mưa tầm tã.
* * *
Duy bỏ nhà đi cũng vào một ngày mưa như thế. Dạo đó, tôi bận bù đầu với luận văn tốt nghiệp và kì thi tiếng Anh. Duy không nói với bất kì ai, gia đình hay bạn bè. Tôi thì càng không. Bởi vậy mà một tuần sau đó tôi mới hay tin. Bất ngờ. Chênh vênh. Cảm giác như ai đó rút đi từng viên gạch từ chân một bước tường cũ.
* * *
Chúng tôi học chung lớp với nhau cả cấp hai, cùng trường cấp ba, đăng kí thi đại học hai trường giống nhau nhưng mỗi người lại đỗ mỗi trường khác nhau. Tôi học cử nhân tiếng Anh thương mại, Duy học quản trị kinh doanh. Vào lúc ấy, đó là những ngành rất hút thí sinh và tỉ lệ chọi thì cao ngất ngưởng. Và cơ hội để nghề nghiệp của chúng tôi giao nhau là rất ít, tôi từng nghĩ. Mặc dù rẽ ngang nhau từ đó nhưng tôi và Duy vẫn rất hay gặp mặt. Hai đứa rất hợp ý nhau: từ chiếc laptop giống hệt cấu hình, ý tưởng đề tài nghiên cứu khoa học đụng nhau cho đến những cuốn sách của Haruki Murakami… Duy muốn gần hơn, không đơn thuần là bạn. Nhưng tôi chỉ muốn mình và Duy chỉ nên dừng tại đó. Một tuần sau khi tôi từ chối tình cảm của Duy, cậu ấy lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà của chính mình. Không một dòng nhắn gửi. Ngắt luôn cả điện thoại liên lạc.
Tôi sang tìm Duy ngay sau khi vừa biết tin dù có hơi e ngại gia đình sẽ trách rằng vì tôi mà Duy phải bỏ nhà đi. Nhưng tôi lo cho Duy. Trái với suy nghĩ của tôi, gia đình Duy chào đón tôi một cách thân tình. Ba mẹ Duy còn giải thích với cậu ấy rằng tôi đã cùng gia đình tìm Duy suốt thời gian qua ra sao. Duy nhìn tôi bảo cám ơn. Môi Duy cười nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa những điều không thể nói. Tôi chưa hoàn toàn yên tâm về Duy nhưng tôi biết mình không thể gặp Duy nhiều như trước đây. Thế là sau lần gặp đó, lặng lẽ, tôi chỉ nhìn Duy và quan tâm đến Duy từ xa.
* * *
Lại một tháng trôi qua sau ngày Duy trở về nhà…
Chúng tôi lại chạm mặt nhau trong một lớp học về nghiệp vụ bán hàng, chủ yếu là những kĩ năng thực tiễn. Mắt Duy vẫn buồn dù miệng Duy cười nhiều hơn trước. Tôi và Duy đi dạo dọc bờ sông, rồi băng qua cây cầu đẹp nhất của thành phố vừa khánh thành. Duy nói, không biết thật hay đùa:
- Tớ hi vọng lần nào trở về cũng được chào đón như người ta chào đón cây cầu mới được khánh thành.
- Một cây cầu có thể được chào đón một cách ồn ào khi được khánh thành. Nhưng tận trong sâu thẳm, mỗi khi trở về, ai cũng cần sự chào đón giản đơn mà ấm áp… Dạo cậu ra đi, tớ vẫn thấy mẹ cậu chờ cậu mỗi ngày bên cửa sổ. Tớ vẫn thấy anh cậu chạy ngược xuôi hỏi thăm tin tức cậu. Tớ vẫn thấy Mai, Tín thở dài khi hay tin cậu chưa về. Và tớ vẫn thấy chính mình lo đến phát khóc khi nghĩ đến cậu, một người bạn thân. Dù cho cậu chưa nhận được tình cảm mà cậu mong muốn từ nơi đây, nhưng cậu thấy đó, đây vẫn là nơi đáng để trở về.
Chúng tôi đứng ở chính giữa cầu, nhìn miên man theo những con sóng lăn tăn, nối đuôi chạy mãi. Lũ sẻ nâu bay vòng vo trên nền trời một chiều xám như muốn nói điều gì mà thốt mãi không nên tiếng.
Đăng bởi:chuotnhat84.xtgem.com
Quay lại trang trướcDownload các game online mobile với nhiều độ phân giải màn hình khác nhau được cập nhật hàng ngày, các tin nhắn xếp hình lãng mạng