***
Hạ NguyênCậu ấy hẹn tôi ra quán cà phê mèo, với lí do “gặp mặt ăn mừng đỗ Đại học”. Năm lớp 12 có lần tôi đã từng kêu gào với cậu ấy là tôi thích mê mệt quán cà phê này, nhưng bận học quá nên không có thời gian đến đây. Không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ. Buổi gặp riêng đầu tiên chỉ có hai người, tôi âm thầm nghĩ: “Đây cũng có thể tính là hẹn hò chứ nhỉ”.
Ban đầu tuy còn đôi chút ngượng ngùng, nhưng rồi chúng tôi nhanh chóng nói chuyện trong không khí thoải mái hòa hợp như trước. Lần đầu tiên tôi được nghe giọng nói của cậu ấy nhiều đến thế, thấy cậu ấy cười nhiều và rạng rỡ như thế, thấy ánh mắt cậu ấy khi nhìn tôi dịu dàng và ấm áp đến thế. Có lẽ lần đầu tiên được ở cạnh cậu ấy lâu thế nên tôi cũng bị ảo giác luôn rồi. Cứ như thế này thì không ổn, nếu không về sớm có khi tôi sẽ ảo tưởng là cậu ấy cũng đang thích mình mất…
Khi đi về, cậu ấy dùng ánh mắt rất thần bí và khó hiểu nhìn tôi, còn lộ ra vẻ ngại ngùng và khó nói, làm tôi cũng thấy rất khó hiểu. Rồi bất ngờ, cậu ấy chìa ra một hộp quà nhỏ được bọc giấy hồng rất xinh, nói đây là quà chúc mừng tôi đỗ Đại học. Tôi thật sự rất ngạc nhiên, tất nhiên là vui mừng nữa, sau đó là xấu hổ, vì tôi đã kịp chuẩn bị quà gì cho Vũ đâu.
Đành phải dùng chiêu bài cuối cùng để cứu vãn chút danh dự bé nhỏ của mình, tôi ra sức cười lấy lòng, rối rít cảm ơn và ăn năn hứa hẹn nhất định sẽ tặng quà cho cậu ấy. Cậu ấy cười rất vui vẻ, nhưng tôi thấy vẫn có điều gì đó rất lạ. Sao ánh mắt của cậu ấy nhìn tôi cứ như đang nghiên cứu hay thăm dò điều gì đó vậy ? Lại còn câu nói cuối cùng của cậu ấy trước khi ra về nữa, vô cùng khó hiểu:
- Về nhà cậu hãy mở nhé. Nếu muốn tặng quà cho tớ, thì tớ muốn món quà tốt nhất ấy.
Tôi ôm mối băn khoăn này về nhà. Sau khi mở hộp quà cậu ấy tặng thì tôi thực sự bất ngờ. Đó là một chiếc dây chuyền xinh xắn có mặt đá hình trái tim, kèm theo đó là một tấm thiệp nhỏ:
“Đây là trái tim tớ. Nhưng chẳng may tớ đã cài mật khẩu mất rồi. Cậu có đồng ý giúp tớ gỡ password này ra không?”
Trái tim tôi ngừng đập trong giây lát. Nếu tôi không hiểu lầm, thì có phải là cậu ấy đang thổ lộ với tôi không? Ai nói con trai chuyên Toán thì không lãng mạn chứ? Một câu này của cậu ấy cũng đủ khiến lòng tôi cảm thấy ngọt ngào hơn cả ăn kẹo. Cảm xúc khi biết người mình thích cũng có tình cảm với mình, hóa ra lại tuyệt vời và lâng lâng bay bổng đến vậy.
“Có lẽ cậu ấy không biết, mỗi lần nói chuyện với cậu ấy xong tôi đều lưu lại vào một file word riêng, cất giấu vào một folder tên “Mưa” cất rất sâu rất sâu trong máy tính, và có lẽ trong cả trái tim mình, sau đó thỉnh thoảng mở các file đó ra đọc lại, nhìn cái màn hình máy tính mà mỉm cười hạnh phúc một mình.”
Có lẽ cậu ấy không biết, tôi đã chờ
đợi câu nói này rất lâu rồi.
Có lẽ cậu ấy không biết, tôi là một hacker chuyên nghiệp. Tôi tin rằng nhất định có một ngày password trái tim của cậu ấy sẽ được tôi khám phá ra.
Có lẽ cậu ấy không biết…
Còn rất nhiều điều mà cậu ấy không biết, hoặc chưa biết. Nhưng đó vẫn là chuyện của sau này. Bởi vì chúng tôi vẫn còn rất nhiều thời gian mà.
Còn bây giờ tôi phải nghĩ xem nên trả lời cậu ấy như thế nào đây, phải làm thế nào để cậu ấy thật bất ngờ mới được.
Lâm VũĐã ba ngày trôi qua từ khi tôi tặng quà cho Nguyên. Và cô ấy vẫn chưa cho tôi câu trả lời. Ba ngày, cô ấy không online facebook, không nhắn tin, không điện thoại. Còn tôi, ngoài việc mỗi ngày đều nhắn tin chúc ngủ ngon cho cô ấy, cũng không có thêm động thái gì cả, tôi không muốn thúc giục, tạo áp lực cho cô ấy. Bởi có lẽ Nguyên cũng đang rất bất ngờ và cần thời gian để suy nghĩ. Tôi làm vậy có phải là quá vội vàng không? Liệu cô ấy có đón nhận tình cảm của tôi hay không?
Cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi sự chờ đợi đằng đẵng này. Vẫn quán cà phê cũ, cô ấy hẹn tôi. Khi cô ấy nhìn thấy tôi, ánh mắt ngỡ ngàng, thoáng bối rối rồi cô ấy cụp ngay mắt xuống như con mèo con. Nhưng ngay sau đó, cô ấy ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, cười thật tươi :
- Hihi, hôm trước cậu tặng quà mà tớ lại chưa chuẩn bị quà gì cho cậu cả. Cái này…xem như là đền bù được không?
Hình như cô ấy đang ngại ngùng, đang cố gắng tỏ ra tự nhiên trước tôi thì phải. Tôi cũng tỏ ra tự nhiên, bình tĩnh nhận hộp quà đó, cảm ơn, rồi tiếp tục im lặng chờ cô ấy lên tiếng.
- Cậu về nhà hãy mở quà nhé.
Không lẽ cô ấy hẹn tôi đến đây chỉ để nói vậy? Tôi không tránh khỏi hụt hẫng. Rồi bất ngờ, trong một thoáng tôi không chú ý, cô ấy quay sang in nhẹ đôi môi thơm mềm lên má tôi, buông lại một câu : “Tớ phải về đây” rồi nhanh chóng đứng lên chạy mất nhanh như một cơn gió. Còn tôi, khỏi phải nói, hình như tôi…đã biến thành tượng đá bất động rồi. Con gái đúng là có khả năng dọa người, làm người ta không thể đoán trước được, trở tay không kịp.
Sau khi nhịp tim bình thường trở lại, tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lâng lâng hạnh phúc. Không thể chờ được tới khi về đến nhà, tôi vội vã mở ngay món quà cô ấy tặng là một tấm thiệp giấy 3D trông rất lạ và thanh nhã, với hình một cô bé và cậu bé đang tựa đầu vào nhau đầy trìu mến giữa một hình trái tim xinh xắn. Có lẽ là do cô ấy tự làm. Và tôi không thể nào không mỉm cười khi đọc tấm thiệp đó. Trên đó chỉ có một dòng chữ :
“Mùa hạ đâu thể thiếu những cơn mưa. - Hạ Nguyên”
Mãi lâu sau đó, tôi vẫn không thể nào ngừng được nụ cười ngốc nghếch của mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ với bầu trời màu pha lê đục mờ và mưa nhỏ bay lất phất, tôi nhủ thầm trong lòng: “Hôm nay thật là một đẹp trời! ”.
*****
Những ngày sau đó…
Cô bé nhỏ nhắn, mái tóc ngắn ngang vai bay bay trong gió, cười toe đầy vẻ tinh nghịch với chàng trai phía đối diện :
- Cho tớ hint đi, từ giờ tớ sẽ chính thức dò password của cậu.
Trên gương mặt chàng trai thoáng một vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ giây lát sau, ánh mắt nhanh chóng hiện lên ý cười ấm áp.
- Ừ, từ giờ mỗi ngày một hint nhé. Cậu cũng cho tớ hint đi, như vậy mới công bằng chứ.
- Vậy gợi ý đầu tiên là gì ?
- E hèm, gợi ý đầu tiên là…tên một loại đồ ăn mà cậu rất thích.
- Nhưng thế thì chung chung quá, tớ thích nhiều thứ lắm – cô gái phụng phịu.
- Cho cậu trả lời 5 lần, trả lời đúng có thưởng.
- Chè, kem xôi, bánh su kem, hoa quả dầm, sữa chua mít. – cô gái mắt sáng lên đầy vui vẻ, xòe bàn tay ra đếm, cất giọng nói luôn miệng.
Chàng trai giả vờ tỏ vẻ ngẫm nghĩ một chút, rồi quay sang nói với cô :
- Đi thôi.
- Á, đi đâu cơ? Cậu còn chưa nói xem tớ trả lời đúng hay không nha. – cô gái thốt lên đầy ngạc nhiên.
Chàng trai bỗng nhiên đứng thẳng người, khuôn mặt hiện lên biểu cảm vô cùng nghiêm túc, làm điệu bộ cất giọng như MC đang dẫn chương trình :
- Xin thông báo, bạn đã trả lời một cách xuất sắc câu hỏi của ban tổ chức. Phần thưởng của bạn là một chuyến đi ăn tất cả những đồ kể trên. Toàn bộ kinh phí do ban tổ chức tài trợ.
Rồi quay sang nháy mắt tinh nghịch với cô gái đang đứng ngây ngốc bên cạnh:
- Ngốc ạ, có đi không?
Nơi góc phố, một cô gái bé nhỏ má lúm đồng tiền như hoa, chàng trai ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cười thật rạng rỡ. Ngày hôm đó, trời rất xanh, mây rất trắng và nắng vàng như mật. Thật là một ngày đẹp trời cho một khởi đầu mới tốt đẹp, phải không?