Tin nhắn xếp hình
.Xtgem.com

Game online mobile

Thế Giới Giải Trí Trên Mobile Của Bạn

Truyện ma

Home » Truyện ma

Hồn oan báo oán

Triệu Phong là một thanh niên tiêu biểu về mọi mặt và luôn luôn khiến cho những người cùng lứa tuổi phải ao ước thèm thuồng về tướng diện, tài năng, con người cũng như những gì anh đang có.

Sinh trưởng trong gia đình tuy không thuộc loại phú gia địch quốc, nhưng của cải cha mẹ anh tạo dựng được trên thương trường trong hàng mấy chục năm dài từ miền Bắc di cư vào Nam năm 54 cho đến lúc Triệu Phong khôn lớn,  bước vào ngưỡng cửa đời,  đã giúp cho Triệu Phong và mấy anh chị em của chàng không bao giờ bị chật vật về mặt tiền bạc, dư đủ để cung ứng cho anh tiêu xài ăn học, thù tạc bạn bè một cách rộng rãi hào sảng trong cảnh :

“... Tùng cúc anh em cuộc tỉnh say...  (Nguyễn Công Trứ).

Triệu Phong có dáng người thanh tao cao lớn, không qúa đỗi đẹp trai nhưng nhờ được ăn học đàng hoàng, anh có rất nhiều tài, cầm kỳ thi phú thảy đều tinh tường, trò chuyện văn chương chữ nghĩa làu thông trôi chảy, giọng nói khúc chiết rõ ràng, truyền cảm dịu dàng,  đàn ca xướng hát... Nhất nhất, Triệu Phong đều vượt trội hẳn những bạn hữu chung quanh khiến một vài khi, anh cũng khó tránh khỏi những kẻ xấu miệng đàm tiếu tị hiềm. Nhưng nhờ tánh tình Triệu Phong vui vẻ, ôn hòa, cởi mở dễ dãi cộng thêm bản chất tiếu lâm duyên dáng khi anh trò chuyện vui đùa và hay có lòng vị tha, giúp đỡ bạn hữu anh em, cho nên anh vẫn giữ được sự hòa thuận hầu như với tất cả mọi người.

Chỉ có một điều làm cho Triệu Phong gặp khá nhiều phiền toái như một tai họa, đôi khi  đến khó xử ngay từ lúc anh vừa học lên trung học, rồi đeo đẳng mãi cho đến khi anh đã thực sự bước chân vào đời, là mối quan hệ dây dưa với... đàn bà. Tránh né cách nào anh cũng khó mà thoát khỏi. Có lẽ, đây đúng là một định số trời già hay gán buộc vào để “đày đọa” phần số của những kẻ đào hoa tốt tướng như Triệu Phong cũng chẳng biết chừng.

Công tâm mà nói, Triệu Phong không bao giờ cố tự sắp đặt ra những cuộc tình duyên sảy ra đột ngột chớp nhoáng, có khi chỉ trong chớp mắt với một tốc độ yêu cuồng sống vội đến khó mà ngờ như anh đã từng bị các bà, cô lôi cuốn vào mê hồn trận ở lúc anh còn trẻ rồi ngay cả vào lúc anh đã thành người trung niên. Ái tình cứ như vậy  đẩy đưa Triệu Phong lún sâu mãi trên con đường yêu đương bấn loạn.

Đích thị là lỗi tại cái số đào hoa của Triệu Phong cho nên cuộc đời sau này của chàng mới ra nông nỗi,  dở khóc dở cười, muốn qui ẩn cũng khó, muốn tránh xa cũng không xong. Thật đúng là muôn nẻo tình trường. Biết bao người cùng lứa tuổi như anh muốn có một tình yêu thì tìm không thấy. Còn Triệu Phong mong thoát khỏi thì cứ bị cuốn hút mãi vào y như một thứ nợ nần truyền kiếp.  Đến nỗi, anh em bè bạn chứng kiến mãi những mối tình sáng hợp chiều tan của Triệu Phong  cũng phải đồng tình kết luận giống như ý nghĩ của người trong cuộc :

Cũng đành nhắm mắt đưa chân, Để xem con tạo xoay vần đến đâu? (Nguyễn Du)

Con tạo xưa nay xem ra vốn rất đỗi vô tình, hay có thể ông tơ là một anh chàng có máu đùa dai không ai sánh kịp. Cứ đẩy đưa Triệu Phong vào mãi những mối tình khi hạnh phúc, lúc khổ đau, khi ngụp lặn bên nhau, lúc chia cách đợi chờ.  Mà khốn thay! Triệu Phong cũng chỉ là một con người như triệu triệu người khác, chỉ có một đời để sống với một thân xác, một trái tim luôn mong đượïc sống yên ổn sống với chan hòa hai chữ thủy chung. Nhưng thủy chung thế nào được với những mối tình sảy ra như cơm bữa cứ mãi mãi dây dưa tới chàng.

Qua những đam mê sôi nổi của tuổi vào đời, chắc chắn sau những ngón đòn tình giáng xuống chí mạng trong đời sống, Triệu Phong không còn tha thiết, hăm hở giống khi xưa. Chàng ao ước có một cuộc sống an phận thủ thường, một mái gia đình một chồng một vợ với những đứa con kháu khỉnh dễ thương xinh xắn, thì chàng lại cứ bị “đánh” tới tấp bởi những mối tình ngẫu nhiên xuất hiện, để rồi lại hợp lại tan, lại ân ái mặn nồng rồi chia lìa phũ phàng oán hận. Cứ như vậy, luẩn quẩn loanh quanh, chẳng biết sẽ ngừng lại ở thời điểm nào. Đã bao lần Triệu Phong tự nghĩ, chỉ còn một cách rũ áo phàm trần, tìm một nơi tận đầu ghềnh xó núi để âm thầm sống cho hết một kiếp người, xóa tan đi mối nợ đời của một kẻ đào hoa. Nhưng từ nghĩ đến làm thường cách nhau một trời một vực. Hóa nên :

Đã mang lấy nghiệp vào thân, Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa... (Nguyễn Du)

Trời gần hay xa nào có tham dự vào những tiếng sét ái tình của anh chàng Triệu Phong hào hoa phong nhã? Có chăng, Triệu Phong nên tự trách mình đã không bao giờ biết tự chế ngự lấy bản ngã để thoát khỏi tai kiếp ái tình mới mong cho mình đưọc thoát ra ngoài vòng khổ lụy, để cho những người đàn bà con gái nhẹ dạ khỏi mãi vấp ngã bởi duyên nợ trần ai.

*****

Mới mười lăm mười sáu tuổi, Triệu Phong đã một lần thất tiết với một thiếu phụ lớn gấp hai tuổi chàng. Vào một đêm mưa bão dầm dề, người thiếu phụ hàng xóm một con, sắc đẹp mặn mà, có chồng lính trận còn ở phương xa, đã khá lâu chưa thấy trở về. Nàng Bạch Tuyết Hoa cam tâm thủ phận sống âm thầm đơn chiếc. Có mối thân tình qua lại với mấy người chị của Triệu Phong nên thỉnh thoảng vẫn ghé nhà Triệu Phong chuyện vãn viếng thăm như kẻ trong nhà.

Cơn mưa đầu mùa hôm ấy đổ xuống như trút nước sau những ngày nắng cháy khô cằn khiến cho mái nhà của chị Tuyết Hoa bị nước dột lênh láng khó mà yên ngủ qua đêm. Nàng chẳng biết làm sao, bèn đội mưa sang cầu cứu với gia đình của Triệu Phong để chữa dột cho cái mái nhà. Thấy người hoạn nạn là chỗ thâm tình hàng xóm, lại xem người thiếu phụ như tình chị em, Triệu Phong tức tốc đến tìm mọi cách che sửa mái nhà cho người thiếu phụ. Loay hoay một lúc, chỗ dột đã tạm vá xong mà cơn mưa vẫn xối xả trút nước xuống hoài.

Lúc bấy giờ Triệu Phong mới được yên tâm ngồi nghỉ cùng lúc Tuyết Hoa từ phòng trong đi ra mang theo một tấm khăn khô trao cho Triệu Phong lau người. Áo quần của người đàn bà hàng xóm một con vẫn còn ướt nước mưa dán chặt vào thân thể lồ lộ của nàng khiến cho chàng thanh niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống như Triệu Phong không thể không có mối động lòng. Dường như biết rõ Triệu Phong đang sống trong cơn bão lửa si tình, Tuyết Hoa vờ thản nhiên như không biết, nàng đứng sát trước mặt Triệu Phong, đưa tấm khăn cho chàng trẻ tuổi lau người. Khoảng cách quá gần khiến cho tầm nhìn của Triệu Phong càng thấy rõ tất cả những đường nét vô cùng gợi cảm trên thân thể người thiếu phụ đang xuân. Cậu học sinh trung học còn cảm nhận được cả hơi hướm đầy kích thích từ tấm thân ngọc ngà của nàng tròn căng nhựa sống. Đôi mắt Triệu Phong dại đi trong khi Tuyết Hoa cúi xuống kéo sát khuôn mặt của Triệu Phong áp lên đôi gò bồng đảo phập phồng êm ấm. Chuyện gì phải đến, đã đến. Triệu Phong trở thành đàn ông trong tay người thiếu phụ trẻ đẹp từ giây phút ấy. Kể từ sau cơn mưa, việc tình tự lén lút qua lại giữa Tuyết Hoa và Triệu Phong tái diễn thường xuyên mà không một ai hay biết cho đến lúc người lính trận đồn xa trở về, thản nhiên đưa nàng cùng đứa con thuyên chuyển đến một vùng đất xa xôi khác, để lại cậu học sinh Triệu Phong ngày đêm tiếc nhớ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ mất hồn.

Rồi theo tháng ngày học hành thi cử, sinh hoạt văn nghệ liên trường, Triệu Phong có thêm nhiều cơ hội thân thiết với các nữ sinh đẹp tựa  những tiên nữ giáng trần, trong đó có hai chị em Mộng Tuyền, Mộng Điệp đang theo học từ một trường nữ trung học danh tiếng. Cùng một lượt, hai chị em đem lòng thương yêu Triệu Phong, khiến chàng không thể khước từ để cũng cùng một lượt đáp lại tình yêu của cả hai chị em. Chuyện tình tay ba diễn ra đã lâu ngày, tuy có kín đáo nhưng rồi cũng bị gia đình của Mộng Tuyền Mộng Điệp hay biết. Thân sinh của hai cô nữ sinh yêu kiều đã đến mách chuyện với gia đình Triệu Phong,  đồng thời thân phụ của hai cô đích thân hăm dọa sẽ đưa nội vụ ra nhờ pháp luật xét xử, khiến cho gia đình Triệu Phong rất bối rối buồn phiền,  chưa biết phải xử trí ra sao cho hợp tình hợp lý thì đúng vào lúc chính phủ đương thời có lệnh kiểm tra trưng binh. Triệu Phong thuộc thành phần sẽ bị trưng dụng vào quân đội nếu năm này chàng không thi đậu tú tài.

Để chạy chữa cho Triệu Phong tránh thoát một lúc cả hai tai họa tình cảm lẫn lính tráng,  bà mẹ của Triệu Phong ngay lập tức,  bí mật gởi chàng ra Nha Trang tiếp tục việc học hành tại nhà của một gia đình vốn là chỗ bạn bè chí cốt với cha mẹ Triệu Phong. Tưởng thu xếp như vậy thì mọi việc sẽ tạm êm xuôi để cho Triệu Phong ăn học đến nơi đến chốn,  lấy được đầy đủ bằng cấp học trình qui định thì sẽ được hoãn lệnh trưng binh. Nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Chỉ sau vài tháng tạm cư tại vùng biển xanh cát trắng, Triệu Phong bị chính cô con gái rượu của ông chủ nhà là bạn bè mật thiết với thân phụ của chàng phải lòng, yêu chàng một cách say mê đắm đuối đến bỏ ăn bỏ học từng ngày. Hai gia đình lại thêm một phen lâm vào thế kẹt, đành chỉ biết ôn tồn hứa hẹn để cho Ngọc Nữ, cô con gái rượu của ông bạn già yên tâm học hành cũng là một cách giúp cho Triệu Phong an lòng thi nốt cái bằng tú tài phần hai để lỡ có bị gọi lính thì cũng có được chút vốn phòng thân, học khóa sĩ quan như mọi người.

Năm đó Triệu Phong đã may mắn thi đậu tú tài toàn phần. Chàng xin phép cha mẹ nộp đơn vào trường sĩ quan Hải Quân để từ nay lệnh gọi trưng binh sẽ không còn làm cho mẹ chàng phải lo sợ sốt vó vì sợ chàng sẽ bị xung vào trường sĩ quan bộ binh. Câu chuyện tình giữa chàng với cô nữ sinh Ngọc Nữ cũng êm đềm thơ mộng diễn ra trong suốt những năm tháng Triệu Phong thụ huấn tại Nha Thành với những hoan lạc tràn trề của những ngày cuối tuần Triệu Phong cầm tấm giấy “Đi Bờ” (danh từ đặc biệt ám chỉ quân nhân đi phép của Quân Chủng Hải Quân).

Năm tháng dần trôi đến ngày Triệu Phong cử hành long trọng lễ ra trường trong bộ quân phục đại lễ vô cùng oai nghiêm lịch sự với thanh kiếm dài đeo lủng lẳng bên hông tiến lên khán đài tuyên thệ trung thành với tổ quốc cùng một lúc tiếp nhận sự vụ lệnh chàng được tuyển chọn trong số rất ít tân sĩ quan vinh dự đi Mỹ tu nghiệp về hải hành.

Tình yêu và sự nghiệp đè nặng trên đôi vai, Triệu Phong ở vào thế bó buộc phải gác lại chuyện hôn nhân cùng Ngọc Nữ để sau những ngày phép mãn khóa, chàng phải hoàn tất thủ tục xuất ngoại vốn là con đường tiến thân hiếm có đối với các tân sĩ  quan. Chàng phải ra đi, hẹn cùng người yêu cử hành ngày hợp cẩn khi tình hình cho phép lúc đã trở về. Phần Ngọc Nữ cũng nan giải không kém với cái bào thai của hai người đang tượng hình, nàng đành gạt lệ đưa tiễn người yêu dù chưa chính thức kết hôn nhưng đã trao gởi cho nhau những gì qúi nhất của đời làm vợ làm chồng.

*****

Thời gian thấm thoát thoi đưa, xa mặt cách lòng, Triệu Phong giờ đã như bóng chim tăm cá, cánh nhạn thưa dần cho đến khi Ngọc Nữ không còn nhận được tin tức gì từ chàng nữa. Nàng hết sức khổ đau trong khi cái bào thai cứ theo ngày tháng lớn dần mà tác giả cái bầu thì hầu như đà biệt tích. Vì đạo lý gia phong, vì thể diện danh giá gia đình, Ngọc Nữ âm thần gạt lệ tìm đến một bác sĩ sản khoa để giải quyết mối oan trái đang đe dọa ngày đêm trong bụng nàng. Phá cái thai đã gần 4 tháng xong rồi thì tâm tình của Ngọc Nữ dành cho Triệu Phong cũng không còn chút gì lưu luyến, chỉ còn là niềm oán hận mà thôi. Kịp lúc có vài công tử con nhà giàu vốn đã lâu yêu thầm Ngọc Nữ nay đến dạm mặt xin hỏi cưới nàng trong lúc tâm hồn tan nát, Ngọc Nữ chấp thuận kết hôn với một vương tôn công tử một cách dễ dàng không đắn đo gì cả.

Phần Triệu Phong thì con đường sự nghiệp cứ lên như diều gặp gió. Sau khóa tu nghiệp tốt nghiệp ưu hạng, chàng lại tỏ ra xuất chúng với hải nghiệp chuyên môn, được chính tướng tư lệnh Hải Quân Hoa Kỳ đến trao bằng danh dự và lại thêm một lần được tuyển chọn lưu giữ ở lại Hoa Kỳ làm sĩ quan tham mưu cho các khóa học về sau.

Sống một mình nơi xứ người với nỗi niềm bơ vơ hoang vắng như chàng là một điều bất hạnh. Thời gian đầu chàng còn liên lạc thư từ cùng Ngọc Nữ làm điểm tựa tâm hồn, tin thư qua lại cũng xoa dịu được phần nào niềm cô đơn trống trải cho đến khi sự xa cách đã làm cho mọi việc nguội lạnh dần dà thì Triệu Phong đã gần như hoàn toàn chán nản đến chẳng buồn biên tiếp một cánh thư cho người yêu từng thề non hẹn biển ở quê nhà. Chàng vùi đầu vào việc dùi mài kinh sử. Thời gian còn lại trống vắng không biết phải làm gì.  Với khả năng âm nhạc sẵn có, Triệu Phong gia nhập vào một ban nhạc đại hòa tấu để cùng tập dượt và thỉnh thoảng trình diễn chung trước công chúng hoặc đài truyền hình.

Những tưởng như vậy cuộc đời lưu lạc của chàng sẽ tạm yên vui. Nào ngờ, nghiệp lực ái tình nặng nề vẫn cố tình đeo đuổi chưa chịu buông tha cho chàng một bước. Chàng lại rơi vào cái bẫy khốn khổ của tình yêu với cô đầm trẻ Jannet vốn là nữ nhạc sĩ thổi Flute (sáo) trong ban đại hòa tấu của chàng. Cô nhạc sĩ trẻ đẹp gốc Đức này có khuôn mặt và nhân dáng quá sức diễm kiều, lại thêm tánh tình trầm mặc ít nói, hệt như bản chất của những phụ nữ Á Đông. Cô ta ngã trong cơn vũ bão ái tình với Triệu Phong vào một buổi trưa nóng bỏng tại một khách sạn sang trọng trong dịp chuẩn bị cho một buổi đại hòa tấu ban chiều. Triệu Phong cùng Janet hầu như quên đi mọi điều mọi vật chung quanh, quấn quít bên  nhau ân ái mặn nồng cho đến ngày Jannet bình thản nói cho chàng biết:

-  Tụi mình sắp có baby!

Cũng vào khoảng thời gian này chàng nhận được thư nhà do chị ruột của chàng viết sang cho biết,  một trong hai cô nữ sinh hàng xóm là nàng Mộng Điệp đã qua đời cùng với một hoang thai không biết ai là tác giả. Vì quá xấu hổ, Mộng Điệp đã tự quên sinh. Bác sĩ giảo nghiệm đã phát giác Mộng Điệp mang thai khi khám nghiệm thi thể của nàng. Chỉ có Triệu Phong biết đích xác ai là người đã để lại cho Mộng Điệp cái bào thai oan trái đó. Nhưng Triệu Phong tự hỏi,  nếu đã như vậy thì tại sao lại chỉ có một mình Mộng Điệp có thai với chàng trong khi cô chị là Mộng Tuyền cũng từng cùng chàng chung chăn chung gối. Đây có phải chỉ là sự rủi may đối với một nữ sinh thơ ngây như Mộng Điệp?

Triệu Phong không khỏi ngỡ ngàng trước hung tin Mộng Điệp hóa ra người thiên cổ. Chàng cảm thấy ăn năn bối rối trong khi Jannet thủ thỉ bên tai:

-  Nếu honey không muốn tiếp nhận điều này thì đừng quan tâm đến nữa! Thật ra tao cũng chẳng muốn như vậy, có baby trong lúc này thiệt là kẹt, phải không? Tao chưa có chuẩn bị gì cả, lại thêm parent (cha mẹ) tao cũng hủ lậu quá trời. Thôi, để đó rồi tao tính. Dễ mà honey!

Đầu óc Triệu Phong đang quay cuồng trước hung tin Mộng Điệp nên chẳng mấy để ý đến lời thỏ thẻ của Jannet. Chàng chỉ ậm ừ cho qua.

Sau khoảng một tháng Jannet cố ý lánh mặt chàng cho đến ngày nàng gọi cho chàng vào một chiều weekend thật đẹp :

-  Honey! Mình có thể gặp nhau lại rồi. Mọi chuyện coi như êm thắm cả. Từ nay tao không còn có gì phải lo ngại nữa. Hãy đến quán Con Bò Tót cũ với tao nghe honey! I Love you!

Nói rồi Jannet cúp máy,  chẳng để cho Triệu Phong nói thêm lời nào. Gặp lại nhau,  Triệu Phong biết rằng Jannet đã không còn giữ cái thai trong bụng, nàng đã phá nó đi sau ba tháng có bầu. Khi biết rõ rệt Jannet đã giết đi một thai nhi mang giọt máu của mình, Triệu Phong vô cùng tức giận. Từ đó, chàng mất hẳn hứng thú với người nữ nhạc sĩ tài ba, sắc đẹp cá lặn chim sa mà chàng đã có chủ tâm yêu thương gắn bó suốt đời, trong khi Jannet, như phần lớn các cô gái phương Tây, chỉ xem chàng như một người tình chăn gối, đến với nhau trong những cơn thác loạn ái tình, không một chút nghĩa keo son gắn bó.

Từ đó, hai người vẫn chạm mặt nhau trong các buổi hòa nhạc bình thường, nhưng Triệu Phong thẳng thắn khước từ những cuộc hẹn hò chăn gối với Jannet, còn không chút động tâm khi nàng ngang nhiên hò hẹn với một thính giả vai u thịt bắp người Tàu.

Bất đồ vào một đêm sau giờ hòa nhạc, Triệu Phong nhận được bó hoa tươi từ một người cho biết từng đến tham dự những buổi có chàng hòa nhạc. Hoa tặng là một việc bình thường đối với hầu hết những nhạc sĩ tài danh trong ban đại hòa tấu được người nghe yêu thích gởi cho, nếu chàng không nhận thêm một bao thư dán kín với hàng chữ viết rất đúng chính tả và nét chữ rất Việt Nam:

“Gởi Mr. Hoàng Triệu Phong,

Không ngờ em gặp lại anh nơi đây. Chắc chắn anh sẽ ngạc nhiên thật nhiều. Em đã từng tham dự rất nhiều buổi hòa tấu có sự hiện diện cùng tiếng kèn đầy hấp dẫn của anh. Em đã cùng với chồng em - anh Triều - là sĩ quan VN được điều động sang Hoa Kỳ lo việc tiếp nhận các sinh viên sĩ quan Việt Nam sang đây du học. Em hiện cư ngụ tại thị xã Suối biển. Đây là số điện thoại của em. Nếu không ngại, mong anh gọi cho em. Rất muốn nghe lại tiếng nói của anh như khi xưa còn ở quê nhà.

Thân mến,

Phạm Bạch Tuyết Hoa.”

Bức thư ngắn gọn làm cho Triệu Phong dậy lên bao nhiêu điều xúc cảm với những rung động cuồng điên của tuổi chập chững bước vào ngưỡng cửa đời. Như một khúc phim được đem ra chiếu lại rành rẽ như mới hôm qua trong đầu, Triệu Phong nhột nhạt nhớ lại những hình ảnh ngụp lặn điên cuồng trong vòng tay người đàn bà một con tràn đầy sức sống cùng những khát khao nghiến ngấu nàng đã biểu lộ vào mỗi lần có dịp cùng Triệu Phong lén lút ân ái trao tình.

Chàng định bụng không gọi cho Tuyết Hoa như nàng đã yêu cầu mà sẽ viết cho vợ chồng nàng một cái Post Card (thiệp) đúng với tư cách xã giao thăm hỏi, rồi thôi!

Nhưng một buổi sáng tinh mơ, Tuyết Hoa tự gọi đến cho chàng. Sau cú điện thoại ngắn ngủi, Tuyết Hoa đã lừng lững xuất hiện ngay trước ngưỡng cửa của căn chung cư biệt lập dành cho các sĩ quan độc thân nơi chàng cư ngụ. Thì ra Tuyết Hoa biết quá rõ chàng rời bỏ quê hương qua sự liên lạc với gia đình chàng. Nàng cũng có cơ may theo chồng xuất ngoại rồi lặng lẽ truy tìm được chính xác địa chỉ, số điện thoại của Triệu Phong bằng hệ thống điện tử quân bưu hiện đại của Hoa Kỳ. Nàng đã tìm tới và dùng “điện thoại tay” để gọi cho chàng cho nên vừa cúp phone là nàng đã hiện diện y như có phép thần thông biến hoá.

Chuyện gì sẽ phải xảy ra với một sĩ quan trẻ tuổi đào hoa xung động với một thiếu phụ thường phải dồn nhịn những cơn bão tình vì  thường xuyên xa chồng, thêm nữa, nàng và Triệu Phong đã từng có với nhau những lần hẹn hò tràn đầy ân ái? Hai kẻ cô đơn xa nước xa nhà, gặp lại nhau như cá gặp nước. Có là những kẻ bại liệt, họ mới có thể chế ngự được cơn thịnh nộ của xác phàm.

Cuồng loạn rồi thì cũng đến lúc họ phải nghỉ ngơi. Họ kể lại cho nhau nghe những vấn vương dằn vặt từ phút phải xa nhau cho đến bây giờ. Và điều trọng đại đối với Triệu Phong hơn cả là Tuyết Hoa, sau những phen ngụp lặn mải miết trong thú xác thịt thầm lén với Triệu Phong, nàng cũng có thai với chàng. Nhưng để tránh cho chồng khỏi sự ngờ vực có thể đưa đến thảm cảnh tan nát gia đình, nàng cũng tự tìm cách phá cái thai trước khi nó tố cáo rõ ràng với chồng của nàng về kết quả cuộc tình vụng trộm với người trai trẻ Triệu Phong.

Nghe Tuyết Hoa nhắc đến chuyện này, Triệu Phong chỉ còn biết thở dài ngao ngán và tự hỏi tại sao vì  cứ  mãi vô tình mà chàng đã gây nên nhiều điều nhẫn tâm như vậy? Ít lắm cho đến ngày hôm nay, đã có bao nhiêu người đàn bà đã có thai với chàng rồi tự ý giết nó đi như  tự ý xóa bỏ một trở ngại chưa có khả năng hiện diện hoặc chống đối trong đời sống.

Trước hết là chị Tuyết Hoa rồi đến Mộng Điệp, rồi Ngọc Nữ, rồi Jannet  đã quá rõ ràng với những vụ phá thai mà họ có dịp để nói cho chàng được biết. Còn những  cuộc tình sớm nở chiều tan, ù ù cacï cạc hững hờ với Aùi Liên, Thanh Thanh, Đào Nguyên, Châu Diệp, Thúy Phương... , hay những người đàn bà bán buôn xác thịt trên những khúc quanh đời mà Triệu Phong đã có lần ghé lại mua vui một vài trống canh,  từ trên quê hương cho đến các địa danh ở nước ngoài mà chàng không tài nào có thể nhớ hết.  Hoặc họ không còn dịp nào tiết lộ với chàng thì sao? Kể làm sao cho hết được trên những đầu ngón tay! Nói làm sao cho đủ những con số thương vong oan nghiệt của những thai nhi vô tình vô tội mà chính chàng là thủ phạm chánh yếu để lại trong thân thể của những người đàn bà đã hiến dâng thân xác cho chàng trong những cơn khát khao dục vọng vì cái mã, cái tài văn nghệ trí thức, cái hào hoa phong nhã, ăn nói duyên dáng, cái mệnh số đào hoa của chàng?

Chừng đó năm tháng vào đời là chừng đó những người đàn bà đã cùng chàng chung chăn chung gối và chừng đó những hài nhi không hề được quyền lên tiếng khóc chào đời để rồi mãi mãi phải ngậm ngùi trôi dạt thiên thu trong cõi u minh tăm tối, không được sinh ra để nhận lấy kiếp người, cũng không được quyền ghi danh lại ở sổ trời để còn cơ hội tái sinh theo dòng thiên mệnh.

Những oan hồn uổng tử đó rồi sẽ phiêu bạt nơi đâu trong suốt cõi ta bà. Chúng sẽ trở thành những hồn ma bóng quế vất vưởng từ những bờ bụi khóm cây, lang thang đây đó đêm ngày, bơ vơ khốn khổ, đói lạnh trăm chiều mà không một ai ngó ngàng chăm lo săn sóc, không hề có ai có cách nào cải hoàn được mệnh số cho chúng để chúng mãi mãi là những vong hồn!

Vẫn biết rằng hàng năm trên dương trần hiện thế đều có những dịp lễ xá tội vong nhân, những lễ lạc cầu siêu cho trăm họ, những lễ vật bố thí ủi an cho các oan hồn bạc mệnh, nhưng nào phải oan hồn nào cũng nhận được ân siêu thoát nếu phước báu biệt nghiệp tích tụ chưa đủ chưa đầy. Chúng sẽ trở thành những hồn ma trôi sông lạc chợ, sẽ trở thành loại cô hồn các đảng phân tán đó đây, oan hồn nào nếu có nhân có đức thì an nhiên tu tịnh để mong được tái sinh. Nếu phước báu không dày, có khi biến thành ma vương quỷ dữ, tản mạn quấy phá kinh động trăm họ ngàn nơi mà rõ rệt nhất là ngày đêm đeo đuổi theo chính những người mẹ, người cha đã nhẫn tâm tiêu diệt đi cơ hội để cho chúng được nhận lấy kiếp người. Những oan hồn này chẳng khác chi những đứa trẻ sơ sinh, cũng lớn dần theo năm tháng, cũng phát triển hoàn bị hệ thống tư tưởng vô minh. Có khác chăng là chúng không bao giờ có được cơ hội hiện tiền để tham dự vào thế giới hữu hình của triệu triệu con người trên dương trần tại thế. Tội nghiệp chúng lắm thay!

Triệu Phong nhờ phước đức ông bà cha mẹ, lại được ăn học và dạy dỗ đạo lý nên người cho nên chàng hiểu được điều này rất rõ rệt. Chàng tự biết, cho dẫu chỉ vì vô tình, chàng cũng đã gây nên bao nhiêu là chướng nghiệp oan trái, đã gián tiếp tiêu diệt bao nhiêu là mầm sống mang chính máu thịt của chàng. Cho đến hôm nay khi hiểu ra thì mọi điều đã dĩ lỡ. Chàng chỉ còn biết ăn năn và đón đợi những tai ương nghiệp báo rồi đây sẽ tuần tự che phủ xuống đời chàng.,

*****

Biến cố 30/4/1975 làm cho đất nước Việt Nam rơi vào cơn tao loạn kinh hoàng. Cả một cơ đồ dân quân sụp đổ. Người người tán loạn vượt chết đổ ra biển tìm tàu lánh nạn lưu vong. Bom nổ đạn bay bốn phương tám hướng khiến người chết, nhà cửa tan hoang. Con người chết vì bom đạn cũng lắm mà tàn sát lẫn nhau để vơ vét của cải ra đi cũng nhiều. Trung Tá Võ Bị Nguyễn Quang Triều là một trong những nạn nhân vắn số. Ông bị trúng đạn tử thương trong lúc trở lại phi trường Tân Sơn Nhất để trở sang Hoa Kỳ trong những ngày đầu vừa ban hành lệnh di tản. 

Vào lúc đó, các cơ cấu truyền tin của quân đội còn đang hoạt động bình thường trước khi bị phá hủy, cho nên chẳng bao lâu sau, Bạch Tuyết Hoa nhận tin tử nạn của chồng do Bộ Tư Lệnh quân sự hỗn hợp Việt Mỹ ở Hoa Kỳ thông báo và phân ưu trong lúc nàng vẫn an nhiên qua lại tình tự với Triệu Phong chẳng chút buồn phiền lo lắng. Trái lại, cái chết của chồng mặc nhiên trở thành một dịp may ngàn năm một thuở để cho Triệu Phong với nàng công khai chắp nối bên nhau. 

Từ đó, hai người hợp thức hóa biến thành vợ chồng, sống một đời an nhàn sung túc nhờ vào số tiền ủy lạo quân nhân tử tuất của chính phủ Mỹ dành cho. Phần Triệu Phong, sau khi QLVN tan hàng, chàng được Hoa Kỳ chuyển sang phục vụ trong ngành hoa tiêu hàng hải với mức lương khá lớn hàng năm. Họ sống bên nhau tưởng đâu sẽ hạnh phúc êm đềm cho đến ngày răng long tóc bạc. Nào ngờ, bắt đầu từ đó là những tai nạn hạn họa liên tu bất tận mà họ phải thay phiên gánh chịu đều đều mà không thể nào hiểu được vì sao.

*****

Một năm sau Triệu Phong và Bạch Tuyết Hoa sanh được một bé trai bụ bẫm kháu khỉnh vô cùng. Thằng bé hay ăn chóng lớn, nhưng chỉ khổ tội thường bị kinh động thức giấc và khóc thét trong những đêm khuya, cặp mắt trợn trắng hoảng hốt, chừng như nó vô cùng kinh sợ một cái gì trong cơn say ngủ. Mấy lúc ban đầu, Triệu Phong và Tuyết Hoa cho rằng trẻ con thường hay khóc đêm vì những nguyên nhân dễ hiểu bình thường. Hai vợ chồng không quản ngại thời giờ hoặc tiền bạc, sẵn sàng đưa đứa con trai yêu quí đến chữa trị tại những phòng mạch nhi đồng của các danh y để tìm ra con bệnh. Nhưng không có vị bác sĩ nào khám phá ra được một nguyên nhân đặc biệt, ngoài những lời dặn dò săn sóc như thông lệ dành cho các trẻ em còn ở tuổi lên ba.

Khoảng sáu tháng sau, vào một buổi trưa giữa thanh thiên bạch nhật thì đứa trẻ đột ngột chết khi Tuyết Hoa vừa tắm xong cho con, nàng đặt nó nằm ở trên giường nệm êm ấm. Qua khung cửa kiếng, nàng thoáng thấy dáng người phụ nữ đưa thư, định tâm sẽ ôm thùng quà không lớn lắm ra để nhờ người đưa thư cho nàng biết giá cước phí phải trả để gởi về cho gia đình bên quê nhà. Chuyện trò cùng người phát thư chưa đầy 10 phút, lúc trở vào nhà, Tuyết Hoa vào phòng riêng của thằng nhỏ thăm chừng con thì thằng bé đã hết thở, trong khi thân nhiệt vẫn còn. Nàng thất kinh hồn vía, bốc điện thoại kêu gọi tứ tung, từ Triệu Phong đến nhà thờ Hội Thánh Tin Lành, sở cảnh sát, sở cứu hỏa và ngay cả cho vị bác sĩ riêng của con mình.

Xác thằng nhỏ được được đưa đi khám nghiệm để tìm ra nguyên cớ qua đời. Sau tất cả mọi thủ tục giảo nghiệm hiện đại nhất, các chuyên viên liên hệ chỉ có thể ghi trong tờ giấy khai tử mấy hàng chữ : “Chết vì nghẽn mạch máu não”.

Chôn táng tươm tất cho đứa con trai xong thì Bạch Tuyết Hoa và Hoàng Triệu Phong ngơ ngẩn giống như hai kẻ mất hồn. Đêm ngày biếng ăn mất ngủ, ủ rũ buồn phiền khiến việc làm hàng ngày trong sở không được hoàn hảo như trước, đến nỗi ban giám đốc phải ban hành lệnh khai trừ sau nhiều lần nhắc nhở, cảnh cáo.

Mất sở làm hai vợ chồng cũng chẳng buồn quan tâm. Để thay đổi không khí sống, họ tổ chức những chuyến đi chơi xa trên chiếc xe Van rất đầy đủ tiện nghi. Họ thường lái xe rong ruổi đường xa. Có lúc lái suốt trong đêm hoang vắng, tìm đến những nơi danh lam thắng cảnh, ngừng xe lại ngủ qua đêm hoặc để tận hưởng thú tiêu dao mây nước nên thơ hữu tình.

Rất nhiều lần Triệu Phong lặng lẽ lái xe ban đêm, trong lúc Bạch Tuyết Hoa rũ đầu ngồi ngủ gà ngủ gật ở ghế bên, cả hai cùng nghe rất rõ có nhiều tiếng trẻ con léo nhéo nô đùa trong lòng xe trống vắng phía sau. Hai vợ chồng vội bật đèn trong xe, ngoái đầu nhìn lại thì những hàng ghế phía sau thốt nhiên hoàn toàn im vắng, tiếng trẻ nít nô đùa thoắt nhiên mất hẳn. Họ ngỡ rằng cả hai, có lẽ vì quá thương nhớ đứa con đã chết nên có ảo giác như vậy mà thôi. Nhưng khi tắt đèn trong xe, tiếp tục lái đi thì lại nghe như có cả đám trẻ con đứa khóc đứa cười réo lên cực kỳ inh ỏi. 

Họ là những người không dễ dàng tin tưởng vào những chuyện hoang đường giả tưởng hồn ma bóng quế, nhưng quá nhiều lần cả hai đích thân nghe rõ tiếng ồn ào léo nhéo của trẻ con trong chính chiếc xe của mình, Triệu Phong và Bạch Tuyết Hoa cũng có phần ái ngại mà chẳng biết phải làm sao.

Có một lần họ lái xe về vùng nắng ấm Cali là nơi bây giờ đã có rất đông người Việt Nam tỵ nạn đưa nhau về đây sinh sống. Thực phẩm Á đông, chợ búa, nhà hàng, nhà thờ, đình chùa mọc lên như nấm gần giống như khi còn ở quê nhà, khiến cho cả hai người như vừa tìm lại được những gì lâu nay họ đã bị mất. May thay, cũng tại vùng đất này, hai người gặp lại khá nhiều bạn bè xưa cũ. Những bạn hữu thân thiết của hai người từng khuyên họ:

- Ông bà sinh sống ở tiểu bang đó vừa lạnh quanh năm vừa buồn muôn thuở, sao không dọn hẳn về đây chung sống hoặc làm ăn với chúng tôi để chờ đợi ngày về lại quê hương.
Được lời như cởi tấm lòng. Hai vợ chồng tính toán thật nhanh chóng rồi trở lại tiểu bang cũ xa xôi, thu góp tiền tài, bán hết nhà cửa xe pháo, gom được một số vốn khá lớn trở lại Cali, mua một căn nhà nằm kề cận với phố Bolsa. Bạch Tuyết Hoa mở ngay một cửa tiệm kim hoàn, buôn may bán đắt, còn Triệu Phong chung góp với một người bạn thân mở ra cơ sở thiết kế hệ thống điện toán cá nhân cung cấp cho đủ loại khách hàng Mỹ, Tàu, Ta, Mễ...

Đời sống vật chất của Bạch Tuyết Hoa và Triệu Phong phát đạt như lúa trúng mùa. Công việc làm ăn buôn bán của họ thật hưng thịnh và chắc chắn nếu không có một biến cố thương tâm khác xảy đến với Bạch Tuyết Hoa. Số là có nhóm người đến điều đình với Tuyết Hoa. Họ muốn dùng cửa tiệm kim hoàn của nàng làm địa điểm giao thương để chuyển và nhận thường xuyên một số kim hoàn từ Hồng Kông đem đến để rồi một nhóm người khác đã được nhận diện kỹ càng đến trách nhiệm mang đi. Bạch Tuyết Hoa, ngoài việc mua bán vàng bạc hột xoàn bình thường, hàng tháng nàng còn có thêm nguồn lợi nhuận không nhỏ do dịch vụ này đem tới. Càng lúc, họ càng giàu đến độ, cả khu thương mại Bolsa ai ai cũng đều biết tiếng tăm vị nể. Nhưng họ chẳng để ý đến một điều có danh thì có họa...

Đùng một cái, báo chí đồng loạt loan tin bà chủ tiệm kim hoàn Đại Phát Bạch Tuyết Hoa bị cướp tại nhà riêng và bị giết chết một cách vô cùng thương tâm sau khi bọn cướp có võ trang thay phiên nhau hành hạ thân xác của bà. Cảnh sát đang cố gắng truy lùng các tay tội phạm.

Trong khi đó, Bạch Tuyết Hoa còn có đứa con gái riêng với người chồng cũ là ông Nguyễn Quang Triều tên Christian Nguyễn nay đã lớn đang học nội trú ngành nghiên cứu không gian sắp ra trường, nhận được hung tin của mẹ, cấp tốc bay qua Cali. Nhưng không biết họa vô đơn chí ra sao, cô nhờ người bạn trai chở cô ra phi trường, chiếc xe chạy quá vội với tốc độ trên 75Ml/h, húc vào bờ cản bằng xi măng ngăn đôi xa lộ. Chiếc xe bị lật sấp nhiều vòng mang lại tử thương cho người con gái Christian Nguyễn không còn kịp mang tang mẹ, người bạn trai của cô không chết, chỉ bị gẫy một ống chân, xem như bị tàn tật suốt đời.

Triệu Phong hoàn tất tang lễ cho vợ vừa xong, lại cấp tốc bay sang tiểu bang nọ để lo chôn táng cho con gái riêng của nàng, vừa mệt mỏi rã rời vừa chán nản cùng tột. Khi trở lại Cali, theo lời chỉ dẫn của một vị cao tăng chủ trì tang lễ, đem di ảnh của vợ cùng với đứa con trai đã chết về chùa mong được ngày đêm cầu siêu hương khói. Chàng như không còn sinh thú nào để mà luyến lưu tha thiết. Buồn chán xâm lấn tận cùng hồn xác người đàn ông một thuở huy hoàng oanh liệt. 

Tiệm kim hoàn của Bạch Tuyết Hoa, vợ chàng được sang nhượng lại cho một tài phiệt người Đài Loan. Căn tiệm thiết kế điện tử của chàng chẳng bao lâu bỗng nhiên thưa thớt đơn đặt hàng. Có điều lạ là cửa tiệm do Triệu Phong là người ra vốn, chàng tham dự rất ít vào công việc điều hành. Việc quản trị kinh doanh từ bao lâu nay vẫn do người bạn partner của chàng trách nhiệm. Có nghĩa là, dù chàng có bị khủng hoảng về tâm linh, sao lãng phần nào trong công việc giao thương, thì vẫn còn có người partner (người hùng vốn) thường xuyên phụ trách, cớ sao thương vụ lại đi xuống một cách bất ngờ. Đến nỗi, người bạn của Triệu Phong không ngừng thốt lên lời than thở :

- Thật không thể hiểu được tại sao. Mọi việc đang tiến triển khả quan, không dưng sảy ra những việc cho thấy hết sức khác thường. Anh nói cho tôi biết lý do nào cùng một lúc các hóa đơn mình sắp sửa giao hàng thì lại nhận được giấy từ chối với những lý do thật là kỳ lạ...

Chỉ có trời mới biết được tại sao! Triệu Phong cứng họng trước những lời thở than của của người bạn partner.

Một vài khi Triệu Phong ghé chùa, nơi có để di ảnh vợ con, thắp cho họ một nén hương lòng tưởng niệm với những lời thì thầm thương nhớ thiết tha, chàng chậm rãi thả bước ra vườn sau ngoạn cảnh tĩnh lặng của chùa thì bất đồ sư ông trụ trì đi tới, người lên tiếng vồn vã hỏi han :

- Ông Phong hôm nay đến thắp nhang cho bà nhà và cháu?

- Dạ kính bạch sư ông!

Sư ông đon đả :

- Hôm nay ông Phong nếu không quá bận công việc thì ở lại đây trò chuyện cùng tôi dăm phút được không?

Chàng lễ phép chắp tay :

- Thưa Sư Ông được lắm ạ!

Vị chân tu với một kẻ phàm trần thong dong ngồi xuống cái bàn gỗ nhỏ dưới tàn cây xum xuê bóng bát, trước mặt là hai tách trà thơm nghi ngút khói, bên cạnh là bàn cờ tướng với những con cờ lăn lóc, xô lệch lung tung. Một lát, Sư Ông chậm rãi mở lời :

- Không biết tôi có nên nhắc cho ông Phong biết rõ một điều...

Triệu Phong ngước nhìn khuôn mặt nhân từ thanh thoát của vị cao tăng một cách tín cẩn cung kính, chàng đáp :

- Bạch Sư ông, xin ngài cứ tự nhiên dạy bảo, kẻ phàm này xin hết lòng biết ơn.
Ngừng một lát Sư ông tiếp lời :

- Có phải lúc này công việc làm ăn của ông Phong bỗng kém phần hanh thông phát đạt?

- Bạch Sư Ông qủa có như vậy! Sao ngài biết quá rõ?

Sư Ông nở nhẹ nụ cười không trả lời câu hỏi của Triệu Phong, Sư Ông tiếp :

- Từ nhiều năm nay ông Phong luôn luôn gặp phải nhiều rủi ro buồn phiền?

- Bạch Sư Ông, ngài đã nói rất đúng. Không biết có phải tại con...

Sư Ông nhè nhẹ khoác tay :

- Ông khoan nói ra điều gì, hãy để cho tôi hỏi trước. Ngừng một lát, Sư Ông hỏi :

- Cơ sở buôn bán của ông Phong nằm ở chỗ nào, có thể cho tôi biết được không?

Triệu Phong không ngần ngại, lấy ra tấm danh thiếp có in rõ địa chỉ, số điện thoại của cơ sở thiết kế điện tử của chàng. Cầm lấy tấm card của Triệu Phong, Sư Ông thong thả đứng lên như có ý cáo từ :

- Ngày mai tôi sẽ nhờ người đưa đến thăm cửa tiệm của Ông Phong. Ông có ngại về chuyện đó không vậy?

Triệu Phong hoan hỉ nhận lời. Chàng thầm đoán Sư Ông đã muốn chấm dứt câu chuyện, vội vã cúi chào rồi lầm lũi bước về chỗ đậu xe.

Ngày hôm sau, Triệu Phong đón tiếp Sư Ông tại căn tiệm của chàng với tất cả sự thành tâm của một tín đồ khiêm nhượng bằng một bình trà thơm thật đậm do chính tay chàng pha sẵn và hai ba loại bánh ngọt để tiếp đãi sư ông. Nhưng khi Sư Ông tới, ông không hề đặt chân vào bên trong cửa tiệm, chỉ đứng quan sát ở bên ngoài, đôi mắt Sư Ông trở niên nghiêm trang khác lạ như đang chú mục vào một vật gì mà chàng không thể nào cảm được. 

Nắng đã khá cao, bắt đầu tỏa ra hơi nóng của buổi trưa hè. Đứng im lặng một hồi với tia nhìn đảo quanh trong căn tiệm, Sư Ông quày gót ra xe, không quên dặn lại Triệu Phong :

- Lúc nào có thời gian rảnh rỗi, mời Ông Phong lại chùa cùng tôi trò chuyện cho vui. Nói xong Sư Ông lên xe ra về mặc cho Triệu Phong khẩn khoản mời ông vào tiệm uống chút trà ăn bánh ngọt.

Buổi chiều cùng ngày, không ngăn được sự tò mò về thái độ trầm mặc khó hiểu của vị cao tăng, chàng rất nóng lòng, không muốn trì hoãn, vội vã lái xe đến chùa, thắp cho vợ con mỗi người một nén nhang như thông lệ. Vừa quay gót trở ra, chàng thoáng thấy Sư Ông hiện ra giữa khung cửa chánh điện. Ông khoác tay chỉ ra sau chùa. Triệu Phong ngầm hiểu, chàng tiến đến cái bàn gỗ thô dưới gốc cây xum xuê hôm trước. 

Chỉ ly nước trà lung linh khói, Sư Ông nói :

- Uống chút trà cho thơm miệng, Ông Phong!

Triệu Phong nhẹ nâng tách trà trong khi Sư Ông nói giọng nhỏ nhẹ :

- Ông còn nhiều phước báu lắm đó ông Phong ạ!

Triệu Phong rất bỡ ngỡ, chưa biết vị cao tăng nhân hậu này muốn đề cập với chàng về điều gì thì Sư Ông đã tiếp :

- Theo chỗ tôi cảm nhận, thời gian dài đã qua, ông liên tiếp tạo nên những nghiệp lực hết sức nặng nề mà ông không hề hay biết, có phải vậy không?

- Kính Bạch Sư Ông, quả nhiên con không hề hay biết bản thân con đã gây ra những lầm lỗi nào!

- Nặng nề lắm ông Phong ạ! Để tôi nói thử ông nghe vài điều. Nếu không sai, tôi sẽ nói tiếp. Nếu không đúng ông cứ bỏ qua cho, ông nhé! 

Uống nhẹ một hớp trà, Sư Ông chậm rãi nói :

- Ngày hôm qua, tôi đã đến thăm cửa tiệm của ông Phong và đã hiểu ra được phần nào lý do thời gian gần đây ông mãi luôn gặp xui rủi.

Triệu Phong nôn nóng ngắt lời :

- Bạch Sư Ông, Sư Ông đã hiểu ra được điều gì?

- Chẳng những tôi hiểu được mà còn cảm được, còn “thấy” được cả chúng nữa.

Nghe đến đây, Triệu Phong bắt đầu thấy gờn gợn từ các lỗ chân lông.

- Tôi thấy bên trong tiệm và chung quanh chỗ ông ngồi có một bầy con nít. Thái độ của chúng tỏ ra chúng rất thù ghét ông nhưng cũng thương ông ghê gớm lắm, không nỡ xa ông nửa bước. Ông có tin được lời tôi nói không vậy ông Phong?

- Kính Bạch Sư Ông, con rất tin tưởng lời ngài. Nhưng có một điều con chưa đủ sức hiểu là tại sao lại có một lũ trẻ con vừa thương vừa thù ghét con bên trong cửa tiệm? Sao con không hề trông thấy chúng?
- Làm sao ông thấy chúng được vì chúng đâu phải là người. Xin nói ngay cho ông biết, chúng chỉ là những oan hồn uổng tử đã bị giết chết một cách tức tưởi oan khiên, chúng chính là những đứa con hoang thai của ông với những người phụ nữ mà ông từng chung chạ qua đường rồi những người đàn bà này, do một trở ngại nào đó, họ đã tự ý tìm cách phá thai, tức là họ đã nhẫn tâm giết chết đi chính những đứa con mang máu thịt của họ và của ông, cho nên chúng không có cơ hội chào đời. Điều tôi nói có đúng phần nào không vậy ông Phong?

Đầu óc Triệu Phong như được khơi dậy toàn bộ những gì đã qua với bao nhiêu con gái đàn bà trong thời dĩ vãng. Chưa lúc nào bằng lúc này, cõi lòng Triệu Phong như tiêu điều rũ liệt. Chàng cảm thấy thống khổ và hết sức ăn năn. Ngước đôi mắt u uẩn nhìn vị cao tăng như một sự van xin cứu giúp. Vị Sư già chậm rãi nói tiếp, giọng ông nhẹ nhàng thanh thoát như đang quyện trong lanø gió thoảng vi vu :

- Nói rằng chúng chỉ ở trong cửa tiệm của ông thì không đúng hẳn mà chúng thường quấn quít bên ông ở bất cứ chỗ nào có ông hiện diện, chúng đều lũ lượt kéo theo ông sát nút, cả đêm lẫn ngày. Chẳng hạn như ngay trong lúc này, tại đây, ông có một chút xíu cảm giác nào là đang có nhiều con trẻ bu ở chung quanh ông không vậy?

Nghe Sư Ông nói, Triệu Phong nổi hẳn da gà. Buổi chiều nắng chưa tắt hẳn nhưng chàng đã cảm thấy rờn rợn ở châu thân. Chàng khe khẽ lắc đầu, trong khi vị sư già bình thản giảng tiếp :

- Lũ trẻ đó chính là những đứa con vô hình của ông. Ông hiểu rồi chứ? Theo lề luật tự nhiên, tuy không được làm người, nhưng chúng cũng vẫn có khả năng khôn lớn theo thời gian. Chúng cũng có những xúc cảm và nhu cầu vật chất y hệt con người biết yêu thương oán hận, biết đói lạnh khổ đau, biết ganh tị sân si...Nghĩa là tâm trạng thường hằng của con người ra sao thì các oan hồn uổng tử, các cô hồn các đảng cũng diễn ra như vậy. Điều khốn khổ lớn nhất của những oan hồn này là không có con đường đi tới, cũng không có cơ hội được trở về. 

Ngừng lại trong giây lát, vị sư già nói tiếp :

- Nhưng ông Phong có hiểu rõ qui luật tái sinh nhân qủa này không đã!

Ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn vị sư già, Triệu Phong khe khẽ lắc đầu. Sư ông nhấp chút nước trà như để thấm giọng, sư ông nói tiếp :

- Dễ hiểu thôi ông Phong ạ! Tôi tạm thí dụ như thế này để ông đỡ thắc mắc. Âm giới cũng không khác mấy với dương gian. Khi một ông tư lệnh chỉ định một toán quân đi làm nhiệm vụ thì ông ta đã biết những quân nhân này là ai, họ sẽ đến nơi nào, rồi bao lâu họ sẽ được gọi về. Một linh hồn bên âm giới khi đã đủ phước báu để được tái sinh đi đầu thai nhận lại kiếp người. Sổ nhà trời đã ghi như vậy. Nhưng khi vừa được thụ thai, thay vì sẽ được hạ sanh như bao nhiêu đứa trẻ bình thường khác, thai nhi này bị phá đi, bị hủy hoại. Như vậy số phận của thai nhi đó sẽ đi về đâu nếu không phải là những oan hồn uổng tử? Đi chưa được đến nơi mà trở về thì chưa có thiên lệnh, con đường đã bị bịt kín lối, chúng sẽ hóa kiếp thành cái gì nếu không phải là các âm hồn tức tưởi nhận chịu lấy số phần oan khuất. Cho đến khi hội đủ âm đức do sự hồi hướng của nghiệp lực thì sẽ được hóa kiếp tái sanh! Nhưng công đức hồi hướng từ đâu mà có, nếu không phải là do chính tâm tu tập cùng với phước báu qui tụ từ thập loại chúng sinh lẫn những người có trách nhiệm khai sinh ra nó, tức là các người làm mẹ làm cha, cho dù thai nhi đã bị hủy đi, đứa trẻ không được cất tiếng chào đời.

Nghe đến đây, Triệu Phong khiếp sợ rùng mình. Chàng có cảm tưởng như vị sư già đã soi rọi đúng chân tướng lâu nay vì đời sống tâm linh hời hợt, chàng đã không hề quan tâm nghĩ tới. Triệu Phong ngắt lời vị sư già :

- Cúi xin Sư ông ban cho con một lời chỉ dạy để cho con còn có cơ hội sám hối ăn năn.
Sư ông nhìn Triệu Phong bằng đôi mắt thương xót hiền từ, ông nói :

- Con người thì nhân vô thập toàn, mấy ai có được duyên cơ để mà giác ngộ. Tội lỗi thì đã xảy ra, dù kẻ lầm lỗi chẳng qua cũng chỉ vô tình. Điều quan trọng là ta phải thành khẩn ăn năn và không cố tình tái phạm.

- Dạ!

Vị sư già đặt bàn tay tâm từ lên vai Triệu Phong như muốn truyền sang cho chàng lòng 
yêu thương cùng sức mạnh thần bí :

- Chuyện đã dĩ lỡ, ông cũng đừng qúa chán nản bi quan. Thượng đế bao dung, Chúa Phật lúc nào cũng có sẵn đường đi để cho đàn con dại quay gót trở về, từ bỏ bến mê tục lụy. Ông hãy thành tâm sám hối. Rồi mọi sự đen tối sẽ qua đi.

Triệu Phong khẩn khoản van xin :

- Kính Bạch sư Ông chỉ dạy thêm cho con phải thực hiện những gì để con chuộc lại những điều đã vô tình vấp phải.

Sư Ông rót thêm chút nước trà đã nguội vào cái chung trước mặt, nhấp một ngụm nhỏ rồi nở nụ cười rạng rỡ như trẻ thơ :

- Tôi đã nói với ông rằng ông còn có nhiều phước báu, ông có biết vậy không? Phước báu là những điều lành điều thiện mà tự bản chất, ông đã đem đến cho mọi người ở chung quanh. Nếu chẳng may ông là một người đầy lòng sát sanh ti tiện, tham lam ích kỷ, quên nghĩa trọng tài, tôi e ông khó mà tránh được những hậu qủa bi thương chắc chắn sẽ sảy ra cho chính bản thân ông do các oan hồn hài nhi quay về tác loạn chứ không phải chỉ ở nơi những người thân quyến thương yêu.

Im lặng một lúc, Triệu Phong hỏi vị sư già:

- Kính Bạch sư Ông! Con thật tâm ăn năn sám hối. Từ nay con sẽ dốc lòng không còn vi phạm.

Vị sư già phá ra cười thành tiếng :

- Chưa đủ hẳn đâu ông ơi! Để chuộc lỗi, từ rày ông nên chú ý nhiều hơn đến vấn đề tu thân tích đức, kềm chế và từ bỏ mọi tham dục s6n si, lánh dữ làm lành và hãy ân cần bố thí cho thập loại chúng sinh. Còn nữa, ông hãy nhớ thực hành thêm những điều tôi sẽ căn dặn.

Triệu Phong nói như van xin : 

- Kính xin sư ông dạy con phải thêm những gì?

- Dễ thôi ông ạ! Ngoài việc chuyên tâm ăn năn sám hối, ông cố nhớ lại đã có bao nhiêu lần ông là người gián tiếp góp phần vào những vụ phá thai. Bao nhiêu lần là bao nhiêu thai nhi đã bị hủy diệt sự sống, ông phải tìm cho chúng một con đường giải thoát, hòng giúp chúng siêu thăng tịnh độ để chúng khỏi mãi mãi là những oan vong không có đầu mối để trở về. Ông hiểu ý tôi rồi chứ?

Làm theo sự chỉ dạy của sư ông, Triệu Phong cố gắng ôn lại những đoạn đời dĩ vãng cùng những người đàn bà con gái dù có hay không có chút ân tình sâu đậm, đã hơn một lần cùng chàng vầy cuộc mây mưa, từ lúc lớn khôn cho đến bây giờ. Con số thật sự nhiều qúa, chàng không thể nào ghi nhớ trọn vẹn từng người, từng ngày từng tháng, đành âm thầm thực hiện những bài vị siêu nhiên, đặt cho mỗi bài vị một cái tên có mang họ của chàng rồi tập trung đem hết lên chùa, xin vị sư già tổ chức cho một buổi lễ, kêu gọi các sinh linh uổng tử từng là giọt máu của Triệu Phong về hết nơi đây để đêm ngày hưởng chút lộc vị hương nhang no đầy ấm áp đồng thời thường xuyên nghe lời kinh thuyết giảng để được hồi hướng tâm linh đợi đến ngày được siêu thăng siêu thoát, quên bỏ đi hết những oán hận hiềm thù quả báo với những người ruột thịt như Bạch Tuyết Hoa đã bị chúng trả thù cho đến khi phải chết khốn khổ đau thương, như Cô Christian Nguyễn, vốn là một thân tộc cùng mẹ khác cha, như đứa bé lên ba hoặc kỳ dư, cả với thập loại chúng sinh vô tội vô tình.

Thi hành xong các nghi thức tôn giáo, Triệu Phong quày quả trở về căn nhà tiện nghi thoắt nhiên biến thành hoang liêu hiu quạnh từ ngày Bạch Tuyết Hoa bị thảm sát thương tâm, dù trong tâm khảm của chàng, nỗi niềm ăn năn sám hối đã giúp chàng nghe như có nhiều phần thanh thản nhẹ nhàng.

Đột nhiên Triệu Phong nhận ra cuộc đời của chàng monh manh vô vị như một cuốn phim hiện thực quay nhanh không có chút gì được coi là miên viễn. Thực thực hư hư, còn đó mất đó chẳng chút lâu bền. Hạnh phúc hay khổ đau, cùng khổ hay sang giàu, thăng trầm hay vinh nhục cũng chỉ là những giả tạm trong lòng cuộc đời.

Chàng khóa trái cánh cửa nhà, từng bước chân chậm chạp trở lại trong xe, ngồi tần ngần trước vòng tay lái, ngước mặt nhìn lên bầu trời từ lúc nào đã ngập chìm vào trong đêm đen đầy những vì sao lấp lánh. Triệu Phong thở một hơi thật dài, chiếc xe vụt biến vào lòng đêm.

Từ đó, không có ai gặp lại Triệu Phong. Nghe đâu người đàn ông đào hoa thuở trước đã dốc tâm về an thân qui ẩn thầm lặng tại một thị xã gần phía chân núi, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hay là anh ta cũng đã hóa ra người thiên cổ cũng chẳng có ai hay.

Truyện ma ngẫu nhiên

muitenTrên gác thượng
muitenCăn phòng ma quái
muitenChiếc Remote quái gở trong căn trọ rẻ tiền
muitenCon ma áo trắng
muitenDơi trắng khổng lồ
muitenHồn ma báo tử 

iconTrang chủ| Trang tải game miển phí
Thống kê truy cập

online tren wap
Hôm nay:1
Tổng số:291
Copyright(c) Huỳnh Lâm

Email: lamhien863@gmail.com

Download các game online mobile với nhiều độ phân giải màn hình khác nhau được cập nhật hàng ngày, các tin nhắn xếp hình lãng mạng



Pair of Vintage Old School Fru