XtGem Forum catalog
Tin nhắn xếp hình
.Xtgem.com

Game online mobile

Thế Giới Giải Trí Trên Mobile Của Bạn

Truyện ma

Home » Truyện ma

ng đủ chết liệu, từ đồng, đá và thạch cao.

- Phòng làm việc của nhà điêu khắc!

Lúc này Thái mới nhớ lại chuyện đã qua, anh đưa tay sờ khắp người và còn nguyên cảm giác của một cuộc vận động thân thể với cường độ mạnh!

- Cô nàng!

Thái chồm dậy nhìn quanh lần nữa, không hề có… giường nệm nào ở đây, tuy nhiên mùi hương quyến rũ của phụ nữ như còn phảng phất chung quanh. Anh thử lên tiếng:

- Cô ơi! Quỳnh Như ơi!

Không có lời hồi đáp. Qua hương thơm còn rất đậm, Thái đoán có lẽ nàng ta mới rời nơi đây không lâu, nên anh bước chậm quanh những pho tượng và định sau khi ngắm một lượt, sẽ trở lại những phòng khác của ngôi nhà. Việc tự dưng mình ở trong phòng này không khiến Thái quan tâm nhiều bằng những pho tượng mà anh đang thấy, hầu như tượng nào cũng giống nhau ở khuôn mặt, vì hình như nó được tạc theo mẫu của cùng một người!

- Quỳnh Như!

Đến một pho tượng bằng thạch cao, lớn bằng kích cỡ người thật mà vừa nhìn là Thái đã kêu lên, bởi nó y như một Quỳnh Như bằng xương bàng thịt đang ngồi đó!

- Ai đây!

Thái vừa kêu vừa bước lùi mấy bước, bởi ngay trước mắt anh, chỗ dưới chân pho tượng có một bộ xương người trong tư thế phủ phục!

Còn chưa hết bàng hoàng thì chợt Thái nghe có tiếng người sau lưng:

- Cậu là người đã tới đây hôm trước phải không?

Người hỏi Thái là anh quản gia mà Thái đã từng gặp. Anh ta rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn Thái trong y phục xốc xếch của một người mới ngủ dậy.

- Cậu… cậu qua đêm ở đây?

Thái lúng túng:

- Tôi… tôi uống rượu với ông chủ, rồi say…

Anh quản gia tròn mắt kinh ngạc:

- Uống với ông chủ nhà này?

- Từ đêm qua…

- Chết rồi!

Nghe anh ta kêu lên thảng thốt, Thái ngạc nhiên:

- Anh sao vậy?

- Câu đó phải để tôi hỏi cậu mới phải! Cậu có sao không chứ?

Thái không muốn thuật lại chuyện mình với Quỳnh Như, anh chỉ nói:

- Tôi mới bàn với ông chủ chuyện mua ngôi nhà này, rồi ông ấy làm tiệc mời tôi nhậu. Lúc ấy không thấy anh…

Anh quản gia nói một câu làm cho Thái lạnh cả người:

- Anh đã nhậu với hồn ma mà không biết!

Thái ngơ ngác:

- Anh nói gì?

Chỉ tay vào bộ hài cốt dưới chân pho tượng, anh ta nói:

- Người mà cậu nói đang quỳ ở đó!

Thái tưởng mình nghe lầm:

- Anh nói gì? Ông ta…

Anh quản gia giọng bình tĩnh:

- Bữa trước thấy cậu nói chuyện với ông ấy tôi định cho cậu biết mà không kịp. Lúc cậu bị ông ấy đuổi thì tôi mừng, bởi nếu không thì cậu và cậu bạn đã không còn mạng! Ông ấy đã chết từ lâu rồi. Người gặp cậu bữa đó chẳng qua chỉ là…

- Hồn ma phải không?

Nhìn pho tượng, Thái hỏi:

- Tại sao ông ta chết bên pho tượng thế này mà chẳng ai chôn cất?

Anh quản gia thở dài:

- Thật ra tôi là người đã mai táng cho ông ấy đàng hoàng, nhưng ông ấy không chịu. Hễ đem hài cốt chôn thì thế nào ông ấy cũng phản ứng, nổi điên hành tôi đến chết lên chết xuống, nên cuối cùng tôi phải đem xương cốt đặt lại đúng chỗ lúc ông ấy chết mới yên!

Ngừng lại một lúc, anh ta kể tiếp:

- Cách đây bốn năm, cô Quỳnh Như là vợ của ông ấy đột ngột ngã bệnh và qua đời thì ông ta như điên như khùng, cứ gào khóc rồi uống rượu, cho đến khi say khước và gục bất cứ đâu. Ông ấy điên vì mất vợ! Nhưng cũng chính vì ông ấy mà cô Quỳnh Như mới chết!

Câu chuyện rối rắm, Thái đang định hỏi thêm thì bất ngờ anh quản gia khựng lại, hai mắt trợn ngược và… máu tươi trào ra hai bên mép anh ta.

- Kìa, anh sao vậy?

Thái chỉ kịp đỡ cho anh ta khỏi bị ngã. Người anh ta mềm nhũn, bất động…

Hiểu ra, Thái lẩm bẩm:

- Là hồn ma!

Tuy đoán việc anh quản gia bị như thế là do động tới hồn ma nhà điêu khắc, nhưng Thái vẫn không nao núng, anh vẫn lên tiếng như nói với người còn sống:

- Người ta chỉ kể lại sự thật, sao lại hại anh ấy!

Đáp lời Thái là những cơn gió rít bên ngoài vườn.

Thái lại càng nói to hơn:

- Tôi muốn cô Quỳnh Như lên tiếng đi, có phải cô để cho ma quỷ trong nhà này lộng hành, giết bất cứ ai nói đến chuyện giữa hai người sao? Nếu cần thì cứ hại tôi đi, chứ đừng giết con người tội nghiệp này!

Thái vừa nói xong thì cảm giác như đang tuyên chiến với hiểm nguy, anh thu hết nghị lực, đứng trân người và chờ đợi… Vài phút trôi qua mà vẫn chưa thấy có hiện tượng gì khác lạ… Cuối cùng, anh thở hắt ra và nói rất rõ ràng, câu nói như dành cho Quỳnh Như:

- Tôi tôn trọng cô và hề có ý gì khác, vậy cô Quỳnh Như hãy tỏ rõ mình không là một hồn ma xấu đi, bằng cách là báo cho tôi biết tôi phải làm gì lúc này. Nếu cô muốn đuổi tôi đi thì cứ làm cho tôi ngã văng ra cửa, nếu không tôi sẽ ở lại đây và hôm nay sẽ làm mâm cơm cúng cô!

Thái chờ đợi bị văng ra khỏi cửa. Nhưng đến hơn một phút sau mà anh vẫn còn đứng vững chỗ đó. Anh nhẹ giọng bảo:

- Cám ơn cô Quỳnh Như. Tôi sẽ làm như đã hứa!

Thái sờ ngực anh quản gia, thấy vẫn còn thở, nên vội kéo anh ta ra ngoài. Trong nhà lúc ấy không có ai khác, Thái phải chạy đi ra phố gần đó tìm mua lọ dầu. Khi anh trở về thì cũng may là anh chàng quản gia cũng vừa tỉnh lại. Anh ta chỉ tay ra ngoài chỗ bờ rào và nói:

- Cậu nên gặp người đó…

Thái ngạc nhiên:

- Gặp ai?

- Bà ta vừa quay đi, người mặc áo nâu đó!

Thái nhìn ra và kêu lên:

- Hình như là bà cụ bữa trước trên xe lửa!

Cậu không cần phải đuổi theo làm gì, tôi biết nhà bà ấy. Ngày nào bà cũng tới đây, đứng ngoài nhìn mà.

- Bà ta cũng là ma?

- Không. Bà ấy chính là… mẹ của cô Quỳnh Như!

Thái hoài nghi:

- Bữa trước trên chuyến xe lửa bà ta đã biến mất như ma, tôi nghĩ…

- Không, bà ấy vẫn còn sống. Là người mẹ đau khổ, kể từ khi cô Quỳnh Như chết thì bà suốt ngày cứ tới đây, nhưng lão Lê Long không cho vào nhà, khiến bà ấy phải lang thang ngoài cửa, khi thì khóc, khi thì chạy đi làm bất cứ điều gì con gái nhờ làm!

Muốn đi tìm người đàn bà đó, nhưng nhớ lại lời hứa với vong của Quỳnh Như vừa rồi, Thái bảo:

- Rồi anh phải chỉ cho tôi nhà của bà cụ. Còn bây giờ tôi phải đi lo bữa cơm cúng cái đã!

Anh quản gia nói nhanh:

- Chuyện làm cơm cậu cứ để tôi. Còn cậu, nên tìm ngay bà cụ đi, lúc nãy tôi thấy bà ấy chạy nhanh vì sợ cậu nhìn thấy đó!

Anh ta ghi địa chỉ cho Thái rồi gượng đứng dậy, mặc dù còn rất yếu…

Thái bước nhanh ra cửa, hướng theo lối đi của bà cụ lúc nãy.

Nhà cũng không xa, chỉ mất hơn mười phút là đã tới. Cẩn thận hơn, Thái nhẹ đẩy cửa vào tránh gây ra tiếng động, cứ sợ bà cụ lại chạy mất. Nhưng thật bất ngờ, lúc anh còn đang bước nhẹ thì chợt có tiếng nói phía sau:

- Vào nhà thì cứ đường đường chính chính mà đi, việc gì phải rình mò như vậy anh chàng si tình!

Vừa quay lại thì Thái đã phải ngớ người ra, bởi người đang đứng đó chính là bà mẹ của Quỳnh Như! Bà ta không nhút nhát bỏ chạy, mà trái lại còn nói huyên thuyên:

- Cậu tới đây sao không đem cái giỏ trả lại cho tôi?

- Cái giỏ đó đang ở nhà bạn cháu. Hôm đó bà làm cháu đứng ngồi không yên. Mà sao bà biết nhà bạn cháu mà mang tới?

- Ở Vĩnh Phong ai mà không biết nhà bạn cậu. Cậu quên là nhà tôi và con gái tôi cũng ở Vĩnh Phong này hay sao? Hôm đó cậu đã tiết lộ tung tích mình, bảo sao tôi không tò mò…

Bà bỏ đi vào nhà, lát sau lấy ra cái giỏ đưa cho Thái:

- Thật ra đây chính là giỏ của cậu!

Thái nhìn thấy chiếc giỏ, anh ngạc nhiên:

- Giỏ đồ này là của bác, cháu đang giữ ở nhà bạn cháu mà?

Bà cụ cười:

- Nhưng bây giờ nó đang ở đây, thì cậu cứ biết nó là của cậu đi!

Thấy Thái ngây người ra, bà cụ bảo:

- Thôi, không làm cậu thắc mắc nữa, giỏ này là của tôi, nhưng tôi cố ý để quên lại trên tàu là để gửi cho cậu. Bộ mấy hôm nay cậu không mở nó ra xem à?

Vừa nói, bà tự tay mở giỏ ra. Thái giật mình:

- Pho tượng đồng này là chân dung của Quỳnh Như, sao bác để trong giỏ làm gì?

- Cậu chưa mở ra xem nên chưa biết những gì kèm theo đây. Cứ lấy ra và đọc đi!

Thái nhận một xấp giấy tờ từ tay bà cụ, anh lật từng trang xem và kêu lên:

- Sao thế này!

Trong tất cả giấy tờ về chủ quyền ngôi nhà cổ của vợ chồng Quỳnh Như thì đều ghi chuyển quyền sở hữu cho… Thái! Tên anh rành rành ra đó, bên dưới giấy tờ đã có công chứng hẳn hoi!

- Bác, sao lại…

Bà cụ hiền từ:

- Tôi lên xe là làm theo ý của con gái tôi. Nó chết rồi, nhưng vong linh nó biết rằng nó sẽ thuộc về ai và những gì của nó sẽ phải chuyển cho người còn sống!

Thái xua tay:

- Không được đâu bác! Cái này là sở hữu của vợ chồng cô ấy! Cô ấy có chồng…

Giọng bà cụ chùng xuống:

- Chồng con gì thằng ấy! Ngày trước do thất bại trong làm ăn nên vợ chồng tôi thiếu nợ một số tiền lớn, mà chủ nợ chính là thằng điêu khắc gia đó. Nó bắt ép chúng tôi phải gả con gái mình cho nó khi con Quỳnh Như mới có mười sáu tuổi! Tội nghiệp con nhỏ, không hề yêu, mà thật ra cũng chưa biết yêu là gì… vậy mà phải về làm vợ!

Bà phải ngừng lại để khóc, rồi mới kể tiếp:

- Nó làm vợ mà như ở tù. Bởi thằng nọ nó ghen tuông, ích kỷ đến lạ lùng! Hầu như nó nhốt con nhỏ trong nhà, không cho bước ra ngoài nửa bước! Nó ghen với bất cứ ai tới nhà, ghen cả với bà con anh em của Quỳnh Như. Trong số này có cả cậu…

Thái ngơ ngác:

- Sao lại có cháu? Từ nào đến giờ cháu chưa hề quen biết cô Quỳnh Như. Cháu chỉ mới tới nhà cô ấy lần đầu hôm vừa rồi!

Bà cụ thở dài:

- Cũng tại tôi. Cách đây hơn năm năm, lúc đó con Quỳnh Như chưa có chồng, trong một lần nói chuyện với mẹ cậu Phong, bạn cậu, bà ấy có nhắc tới cậu, bảo rằng cậu vừa tốt nghiệp ngành kiến trúc, đang còn độc thân…

Lúc ấy tôi đang muốn tìm người gả con Quỳnh Như để tránh cho nó cảnh phải về làm vợ một người lớn hơn nó mấy chục tuổi, nên tôi có nhờ mẹ Phong giới thiệu cậu…

Bà ấy chưa tiện giới thiệu, mà chỉ lấy bức ảnh của cậu tặng cho Phong, đưa cho tôi xem. Tôi lấy ảnh đó đem về cho Quỳnh Như xem, nào ngờ khi vừa trông thấy ảnh thì nó đã reo lên rằng cậu mới là nhân duyên của nó! Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng liên tiếp nhiều ngày liền, lúc nào Quỳnh Như cũng tơ tưởng đến cậu, cứ một hai đòi đi gặp cậu. Tôi chưa kịp giúp nó thì nhà của Lê Long đã thúc hối và đưa sính lễ qua đòi cưới ngay! Món nợ chúng tôi sẽ được xóa nếu tôi đồng ý cho con gái mình lên xe hoa với hắn! Thế là…

Bà kể đến đó thì gục đầu khóc nức nở…

Thái ngập ngừng một lúc rồi mới dám hỏi:

- Sao bác biết cháu ngồi tàu ra Phan Rang mà lên đó đón chứ?

- Không phải tôi biết, mà chính con Quỳnh Như. Từ lúc chết đi nó hiển linh, cứ hiện về với tôi, nhờ tôi làm hết chuyện này đến chuyện nọ. Hôm đó chính nó nhắc tôi đi vào Sài Gòn, mua vé tàu về Phan Rang, chỉ tôi biết cậu sẽ ngồi đâu, để tôi lên ngồi kế bên. Mục đích là gửi cho cậu mọi thứ trong cái giỏ này, bởi nó biết trước là cậu sẽ ra Phan Rang để mua ngôi nhà của nó. Và nó cũng biết thế nào thằng điêu khắc gia Lê Long cũng ngăn cản, nên nó đã làm trước mọi thủ tục giấy tờ, nhất quyết giao cho cậu tài sản còn lại đó.

- Sao cô ấy không giao cho bác hay người nhà của lão Lê Long?

- Tôi đã nói rồi, nó yêu cậu, nó quả quyết là cậu với nó có nhân duyên tiền định, nên giá nào nó cũng chỉ giao cho cậu thôi!

Thái còn đang ngẩn ngơ, chưa quyết sẽ nhận hay không nhận số giấy tờ thì bà cụ đã giục:

- Cậu về nhà đó ngay đi, không chỉ để cúng cơm cho nó, mà để giúp nó chôn cất bộ hài cốt dưới chân tượng đi.

- Nhưng… anh quản gia nói rằng…

- Trước đây thì khác, bây giờ khác rồi. Cậu về đó rồi sẽ biết!

Thái đành phải xách giỏ đồ đi trở lại ngôi nhà cổ. Vừa tới nơi, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh chàng quản gia đang khệ nệ khiêng bộ xương người ra ngoài.

Anh ta bảo:

- Vừa rồi đã xảy ra một cuộc đấu khẩu dữ dội giữa họ với nhau. Cuối cùng ông chủ Lê Long phải chịu thua. Nhưng khi bó tay, ông ấy đã tính đốt ngôi nhà này chứ không giao nó cho người khác! Tuy nhiên, chính hồn ma cô Quỳnh Như đã kịp ra tay trước, cô ấy khống chế được kẻ đã kiềm chế mình bấy lâu nay, khiến cho ông Lê Long phải chịu bỏ đi. Bây giờ hài cốt của ông ta chỉ còn nắm xương tàn, chứ không phải hồn ma trấn giữ ngôi nhà này nữa. Cậu có thể vào nhà một cách tự nhiên, hình như cô Quỳnh Như đang đợi cậu…

Thái rụt rè bước vào nhà, anh ngạc nhiên với mâm cơm đã đọn sẵn ở giữa nhà:

- Anh làm tất cả những món này?

Anh quản gia lắc đầu:

- Không phải. Chính cô Quỳnh Như đã làm chờ cậu! Cô ấy đang ở trong phòng đặt pho tượng mà lúc nãy cậu đã ở đó.

Thái bước vào và rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy thay cho pho tượng thạch cao lúc nãy, bây giờ là… một người bằng xương bằng thịt đang ngồi. Người đó là Quỳnh Như!

- Cô… cô còn sống?

Nàng cười thật mê đấm, cất giọng nhẹ như hơi gió:

- Em vẫn là hồn ma. Nhưng từ bây giờ em chỉ là hồn ma của anh thôi! Cứ nhìn và khi nào cần thì em hiện về như thế này, chứ đừng chạm vào người em!

Thái nhìn chăm chăm vào nàng. Nhưng trong phút chốc, bóng hình đó đã như làn sương khói, biến mất, chỉ còn lại cái bệ đặt tượng và… mùi hương cơ thể đến ngất ngây…

Hết.


Trang:[<] 1,[2] [>]
Đến trang:
Truyện ma ngẫu nhiên

iconChiếc rương oan nghiệt

iconHồn ma trên đất thần kinh

iconTrang chủ| Trang tải game miển phí
Thống kê truy cập

online tren wap
Hôm nay:2
Tổng số:163084
Copyright(c) Huỳnh Lâm

Email: lamhien863@gmail.com

Download các game online mobile với nhiều độ phân giải màn hình khác nhau được cập nhật hàng ngày, các tin nhắn xếp hình lãng mạng