XtGem Forum catalog
Tin nhắn xếp hình
.Xtgem.com

Game online mobile

Thế Giới Giải Trí Trên Mobile Của Bạn

Truyện ma

Home » Truyện ma

của ông Phúc ở đầu làng, là kể từ sau khi Huy đi du học được ba năm thì mời xây nên. Chứ đáng nhẽ ra trước đấy, nhà ông Phúc phải là căn nhà kế bên căn nhà cũ của Huy bây giờ. Nhưng vì sau vài năm tích góp, ông Phúc đã mua được mảnh đất ở đầu làng cho gần đường quốc lộ để làm ăn. Rồi xây nhà ở mảnh đất ấy, bảy năm trước ông mới chuyển ra ngoài này, còn căn nhà cũ của ông Phúc cạnh nhà cũ của Huy bây giờ thì để không, thi thoảng cũng chỉ để làm kho cất thóc lúa hay để dự trữ phân bón cho mùa sau mà thôi.

Ông Phúc cùng Huy bước tới đầu nhà, thì đã thấy bà Thu Hoài cặm cụi làm việc gì đó ở trong bếp. Bà Thu Hoài chợt nhìn ra ngoài thì thấy Huy cùng ông Phúc đang bước vào trong nhà.

Bà Thu Hoài mừng rỡ kêu lên:

- Huy đấy hả cháu, trời ơi lâu lắm rồi cô không trông thấy mày!

Rồi bà vồn vã chạy ra nhà ngoài rót vội nước nóng vào ấm trà, dùng khăn trăng vắt trên cổ lau lau mồ hôi trên trán.

Ông Phúc thì thoáng giật mình, nghĩ lại cái chuyện hồi nãy ông chợt lẩm nhẩm:

- Nếu không phải bà ấy thì là ai...

Ông Phúc lẩm nhẩm trong miệng mà không người nào nghe thấy, bà Thu Hoài thấy ông phúc thẫn người như mất hồn thì chợt đánh tiếng nói:

- Ông còn đờ người ra đấy làm cái gì, xuống dưới bếp giúp tôi làm thịt mấy con gà nhanh lên cái xem nào.

Bà lại quay sang nhìn Huy rồi nói:

- Cháu cũng giúp chú một tay hộ cô nhé!

Huy gãi đầu gãi tai vâng dạ liên tục, uống nốt chén chè xanh rồi Huy cũng cùng ông Phúc xuống nhà dưới để bắt đầu cùng ông và bà Thu Hoài làm cơm.

Ông Phúc đứng dậy bước chân, mà trong lòng không sao nghĩ được sang chuyện khác. Chuyện hồi sáng ông gặp Huy ở đầu ngõ nhà cũ, rồi hành động vừa rồi của bà Thu Hoài vợ ông lại cho thấy rằng chứng tỏ trước đó bà chưa từng gặp Huy, nên mới có thái độ mừng rỡ như vậy. Vậy thì ai mới là người báo tin cho Huy biết, ông biết chắc rằng Huy là một người rất lễ phép lịch sự, nên không thể có chuyện không mời mà đến, vì tính Huy từ nhỏ thì ông Phúc đã được biết rõ.

Và điều quan trọng nhất khiến ông Phúc không thể không nghĩ ngợi được, chính là vì đêm qua ông đã nằm mộng, mà cái giấc mộng ấy thì nó có vẻ rất liên quan đến cái chuyện mà ngày hôm nay ông gặp phải.

Không hiểu sao, ông Phúc chỉ vừa bước được vài bước, thì chợt vấp ngã đến bịch một cái, rồi ngã lăn xuống dưới đất đập đầu vào tường nhà. Ông Phúc choáng váng nằm bệt dưới đất như người đã chết.

Huy lập tức tri hô:

- Trời ơi chú Phúc...

Giọng Huy ngắt quãng vì hốt hoảng, anh nhanh tay đỡ ông Phúc dậy.

Bà Thu Hoài đang cặm cụi lau dọn ở ngoài nhà thì nghe thấy tiếng Huy kêu cứu. Bà vội vã hớt hải chạy vào trong nhà nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Ông Phúc bị ngã đập đầu vào tường, đầu ông bị xước một mảng chảy máu lênh láng. Bà Thu Hoài nhìn thấy cảnh ấy thì lập tức trách mắng chồng:

- Trời ơi, già cả nghễnh ngãng như thế đấy, chỉ khổ cái thân tôi phải chăm ông thôi...

Ông Phúc ú ớ nói:

- Rõ ràng tôi nhìn rõ đường rồi cơ mà, thế mà cứ như có ma nó ngáng chân tôi ấy bà ạ...

Bà Thu Hoài gào lên:

- Đi đứng bất cẩn chứ ma quỷ cái gì?

Rồi bà quay sang nhìn Huy và nói:

- Chắc ông ấy thấy mày về nên vui quá, đi đứng hấp tấp mà trượt chân. Đấy ngã vỡ cả đầu thế kia thì còn làm ăn cái gì...

Bà lại chép miệng, dịu giọng nói với Huy:

- Thôi giờ cô chỉ còn biết trông cậy vào mày, mày xuống làm thịt giúp cô nhanh nhanh sớm sớm mấy con gà, kẻo trưa rồi mà họ hàng người ta sắp đến, không có cỗ thì hỏng...

Huy thấy ông Phúc bị ngã, cũng hơi luống cuống chân tay. Nhưng xem chừng ông Phúc ngoài xước xát một ít trên trán thì cũng không việc gì, ông ú ớ đòi xuống làm cơm cùng Huy, mà bà Thu Hoài vì lo cho sức khỏe của ông nên cứ tống thẳng ông vào trong buồng, mặc cho ông có kêu gào như thế nào.

Huy xắn vội tay áo, rồi xuống nhà bắt gà trong chuồng, bắt đầu phụ giúp bà Thu Hoài làm cơm thết đãi họ hàng. Mà bữa cơm này mang tiếng là thết đãi họ hàng, nhưng chủ yếu là vì ông Phúc muốn làm cơm thết đãi Huy nhưng không tiện. Làm cơm bữa giỗ chỉ là cái cớ, cái chủ yếu là ông Phúc muốn mời Huy sang đây ăn cơm, để tiện bề sau này Huy lên thành phố, còn có thể giúp đỡ cho thằng con trai thứ hai của ông là thằng Tiền, năm nay vừa hết cấp ba đang chuẩn bị đậu đại học chứ ngoài việc ấy thì chẳng còn vì việc gì khác nữa.

Với khả năng của Huy làm trên thành phố, lại là người đi du học từ nước ngoài về, chắc hẳn không lâu nữa sẽ là người thành đạt. Ông Phúc vì toan tính trước những chuyện ấy, nên muốn nhân lúc Huy chưa phát triển sớm thì còn có thể kéo được mối quan hệ kết giao, rồi sau này nhờ anh kiếm việc làm giúp thằng Tiền là dễ dàng nhất.

Ấy vậy mà hôm nay, kể từ sau khi gặp Huy, ông Phúc cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn và chẳng làm được việc gì. Thằng Tiền thì đi học chưa về, trong nhà chỉ có hai ông bà già lo cơm nước đám giỗ mấy mâm thì không kịp, nên mới đành phải mời Huy sang phụ giúp.

Mà vừa nãy ông Phúc chẳng may lại ngã chảy cả máu đầu, nên việc làm cơm chỉ còn có Huy và bà Thu Hoài.

Huy đầu óc cảm thấy hơi lâng lâng, vì chỗ rượu hồi sáng vẫn còn đang ngấm ở trong máu của anh. Cầm con gà trên tay đã vặt trụi phần lông gà ở cổ, mà Huy vẫn ngần ngừ không dám cắt cổ nó. Anh luôn có một loại cảm giác, dường như không phải anh đang giết một con gà để cúng cơm, mà lại giống như đang nắm cổ một con người bằng xương bằng thịt và chuẩn bị cắt cổ họ đưa tiễn họ lên đoạn đầu đài một cách tàn độc.

Loại cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua trong đầu của Huy, nhưng cũng đủ làm Huy cảm thấy sởn da gà.

Xa xứ mười năm, đã lâu lắm rồi Huy chưa từng làm thịt gà, nên lần này chần chừ mãi mà anh vẫn chưa thể xuống tay. Cộng thêm cái cảm giác rờn rợn khi nãy, khiến Huy lại càng không thể quyết đoán được nhát dao trong tay của mình.

Huy ngừng lại một chút, lấy điếu thuốc lá trước túi áo ngực ra cho lên miệng châm lửa hút, lấy lại chút cản đảm. Rồi mắt bắt đầu cầm lấy con dao ngọn, nhè nhẹ chọc mũi dao nhọn xuyên qua lớp da vàng vọt của con gà trống. Từng âm thanh quang quác vang lên, con gà cố sức giãy giụa trong bàn tay rắn chắc của Huy mà không chống cự lại nổi.

Từng dòng máu đỏ tươi từ cổ con gà chầm chậm chảy xuống cái bát con nhỏ đặt ở dưới nền đất, cánh gà quạt bụi tung mù mịt hết cả mặt đất.

Con gà cố sức giãy giụa cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng, đồng tử trong mắt nó dần giãn ra như một giọt nước thả xuống mặt hồ.

Huy thở dài một tiếng, ném con gà và trong chậu nước nóng, rồi hút tiếp điếu thuốc lá sau đó mới vặt lông, làm lòng gà.

Cả buối ấy Huy làm thịt được bốn con gà, tất cả đều là gà trống và không có bất cứ một con gà mái nào. Huy cũng cảm thấy có đôi chút kỳ lạ, bởi vì trong chuống gà của nhà ông Phúc, tại sao lại không hề có một con gà mái nào, gà con cũng không hề có, mà chỉ toàn là gà trống như vậy? Nhưng vấn đề ấy Huy cũng chỉ nghĩ một lúc, rồi lại tự lắc đầu cho rằng mình toàn tự hỏi vớ vẩn linh tinh mấy cái chuyện không đâu.

Làm thịt xong mấy con gà trống, thì mặt trời cũng đã đứng bóng, Huy vội xách mấy con gà đã làm thịt vào nhà đặt vào chiếc nồi nhôm to bằng cái thúng, hết lượt cả bốn con gà đều được sắp đặt ngay ngắn, chiếc cổ gà đều được dúi gọn xuống ngập nồi nước.

Huy toan đóng nắp nồi, thì một cảnh tượng kinh khủng hiện ra. Cái con gà trống anh vừa mới cắt cổ mới đây lại đang nghển cổ dậy kêu quang quác như một con chim lợn. Cái tiếng kêu của nó không phải là thứ âm thanh mà đáng ra giống loài của nó không nên xuất hiện.

Éc éc!

Huy giật mình, đôi bàn tay run run, anh vội vung ngay con dao cầm trong tay mà chặt vào cổ con gà.

Cái cổ con gà đứt phay bay vào đám gio bếp, mà miệng nó vẫn không ngừng kêu lên những âm thanh réo như tiếng chim lợn.

Được một lúc thì tiếng kêu của nó cũng dần im bặt, chỉ còn lại cái âm thanh lách tách của củi lửa bên dưới đáy nồi.

Trên mặt Huy thì giờ này đều đã lấm tấm mồ hôi, anh nhìn lại từ cổ con gà mà mình vừa chặt đứt đầu đang chảy ra những dòng máu đỏ tươi mà run rẩy. Chim lợn là giống loài được quan niệm là đại diện cho điềm hung của người Việt, mỗi khi chim lợn kêu lên, là báo hiệu rằng trong nhà có người sắp chết. Vậy liệu có khi nào, đây chính là một loại điềm báo hay không?

Nhưng rồi anh tự an ủi mình rằng vì vừa rồi con gà kia anh cắt chưa chảy hết tiết, nên nó mới vẫn còn sống, nó nghển cổ dậy chỉ là theo bản năng sinh tồn vì cảm nhận được nước trong nồi đang nóng lên mà thôi.

Nồi nước đã sôi ùng ục từ lâu, Huy nhanh chóng đóng lại nắp nồi, và cũng quyết định sẽ không kể cho ai nghe về những chuyện kỳ lạ mà ngày hôm nay anh gặp phải.

Sở dĩ anh quyết định như vậy là vì anh là một du học sinh từ nước ngoài về, là một du học sinh của một trong những nước có chủ nghĩa khoa học phát triển nhất, vì vậy cho nên những chuyện như ma quỷ thánh thần, đều là những điều nhất thiết tiên quyết mà chính bản thân Huy cũng không bao giờ được tin.

Ngoài nhà, đã có tiếng người râm ran nói chuyện, tiếng bước chân nhộn nhịp vang vào trong nhà. Huy có thể nghe thấy tiếng bà Thu Hoài đang chào đón quan khách họ hàng, và cả những tiếng nói chuyện cười đùa khách sáo.

Một lúc sau nữa, thì đích thân bà Thu Hoài, cùng với vài người cháu gái trong họ cũng chạy xuống bếp để phụ giúp đem lên những món ăn cho bữa rượu thịt họp mặt.

Theo sau bà Thu Hoài là hai người con gái, một người cao chừng mét sáu, một người cao chừng mét rưỡi, hai người đều có nét xinh đẹp của người con gái độ tuổi mới lớn. Cả hai nhìn thấy Huy thì rối rít chào hỏi, còn Huy thì chỉ thoáng mỉm cười và gật đầu một cái nhè nhẹ.

Bà Thu Hoài thấy Huy nhìn hai đứa cháu gái chằm chằm, thì như được biết ý liền giới thiệu ngay:

- Đây là cái Trinh, con chú Đạt, chú Đạt là con thứ ba của ông cụ bên nhà chồng cô. Còn kia là cái Dung, con bác cả...

Bà Thu Hoài giới thiệu xong, thì chợt nghĩ đến điều gì mà rơm rớm nước mắt lẩm nhẩm:

- Nếu như, nếu như không phải con Huyên nó...

Bà lẩm nhẩm đến đấy thì Huy cũng không nghe được thêm nữa vì tiếng bà đã quá nhỏ. Huy cũng không chú ý, vì anh đang nghĩ đến mấy chuyện hồi sáng mà tinh thần cũng chẳng tập trung được cho lắm.

Giữa buổi, ông Phúc đã có thể ngồi dậy và tham gia vào bữa cơm giỗ. Họ hàng nội ngoại nhà ông Phúc đông đến mấy mươi người, ngồi chật kín trong nhà rồi tràn cả ra ngoài sân. Bữa tiệc rượu hôm nay ông Phúc một là nhân tiện làm đám giỗ, hai là lấy cớ mừng thằng Tiền thi đỗ cấp ba với điểm cao. Nhưng trên hết là muốn mời Huy về đây để thuận tiện hỏi thăm tình hình của anh, và muốn nhờ cậy anh sau này ở trên thành phố giúp đỡ trông coi thằng Tiền cho ông. Vì ông Phúc luôn nghĩ rằng người xuất ngoại từ nước ngoài về, lúc nào cũng phải hơn con người ta một cái đầu, suy nghĩ chu toàn và độ tài giỏi là không phải bàn cãi, thằng Tiền chỉ cần được Huy coi trọng, thì sau này tương lai của nó hẳn là ông Phúc không cần phải lo nghĩ gì nữa.

Bữa rượu đến một hai giờ chiều mới tàn, mà trong bữa tiệc rượu ấy, Huy đã nhanh chóng làm quen thân thiết được với Trinh và Dung, để tiện thể hỏi thăm về những chuyện xảy ra trong làng mấy năm qua. Nhưng có một chuyện mà anh quên mất không hỏi, đó chính là chuyện về Yến, người Yêu cũ mười năm trước của anh, hoặc có chăng cũng là anh không muốn hỏi. Vì thế hệ của Trinh và Dung cách quá xa cái thế hệ của anh, nên hai cô gái này không biết cũng là điều dễ hiểu.

Bữa rượu tàn, Trinh và Dung ở lại phụ giúp bà Thu Hoài dọn dẹp cùng với Huy.

Dưới nhà Trinh rửa bát cùng bà Thu Hoài, thì ở trên nhà Huy và Dung ngồi cùng một chỗ nhặt nhạnh chỗ xương thừa rơi vãi dưới nền đất vứt đi. Nhân tiện Huy liền hỏi:

- Dung này! Hôm nay họ hàng bên nhà mình đều đủ cả, có cậu Tiền thì bận ôn thi trên thành phố rồi thì anh biết, nhưng còn Huyên hồi sáng anh có gặp, mà lúc nãy tại sao anh lại không nhìn thấy cô ấy đâu nhỉ? Bữa nay nhà người qua người lại nhiều quá, nên anh muốn hỏi chú Phúc mà không có tiện...

Huy nói đến nửa chừng, thì ánh mắt của Dung đã chuyển sang sợ hãi, cô hỏi ngược lại Huy:

- Anh Huy... anh nói... sáng nay anh gặp chị Huyên?

Huy cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu một cách chắc nịch nói:

- Phải rồi! Sao vậy em?

Dung nghe đến đây thì mặt mày tái xanh, miệng hơi run giọng khẳng định nói:

- Anh Huy, chị Huyên hai tháng trước... đã chết rồi!

- Chết rồi??

Huy giật mình, cả người anh giống như đang có một dòng điện nặng chạy qua khiến khắp cơ thể tê buốt và mất đi cảm giác, anh không dám tin vào lỗ tai mình và tưởng Dung nói đùa, anh hỏi lại vừa cười vừa nói:

- Em nói thế nào chứ rõ ràng là ngay buổi sáng hôm nay anh vẫn còn gặp cô ấy mà lại, cô ấy mặc cái bộ quần áo đi đồng, áo trắng, quần bà ba đen rõ ràng. Sớm nay cô ấy còn giúp anh pha trà cơ mà...

Dung nghe đến đây thì lắc đầu nguây nguẩy, không dám tin, cô thất thanh la lớn gọi bà Thu Hoài:

- Cô Hoài... cô Hoài...

Dung chỉ nói được hai câu là giọng đã tắt ngấm rồi lăn ra đất ngất đi vì sợ. Bà Thu Hoài cùng cái Trinh đang ở dưới bếp, nghe thấy giọng nói ngắt quãng của Dung thì vội quẳng bát đũa lại liểng xiểng không thèm thu dọn mà chạy thẳng lên nhà trên.

Ông Phúc ở buồng trong, mặc dù đang say rượu nhưng cũng siêu vẹo chạy ra ngoài xem có chuyện gì.

Bà Thu Hoài nhìn thấy Dung ngất giữa nhà thì vội đỡ cô ta dậy, lấy tay xoa bóp liên tục bấm vào huyệt nhân trung, rồi lấy tay tát tát mạnh vào má Dung cho cô tỉnh lại, miệng liên tục gọi cô. Rồi bà Thu Hoài lại quay sang hỏi Huy:

- Huy, có chuyện gì thế hả cháu? Sao cái Dung lại ngất đi thế này...

Đầu óc Huy lúc này đang ong ong không nghĩ được chuyện gì, miệng anh lẩm bẩm theo một cách không tự chủ được:

- Huyên! Huyên ơi em chết rồi, mà sao sáng nay anh vẫn còn gặp... Không, cháu không tin...

Huy hốt hoảng, tinh thần anh hoảng loạn.

Anh chẳng còn nghĩ được gì nữa và chỉ biết chạy nhanh về căn nhà giữa đồng của mình, vào nhà anh đóng sầm lại cánh cửa gỗ như muốn trốn tránh tất cả. Vừa kinh hãi, vừa đau khổ nhớ lại kí ức của một đứa em gái bé bỏng ở trong tiềm thức. Huyên, đã chết thật sao? Huy tự hỏi như vậy...

Nhưng những gì sáng nay anh gặp, rất chân thật, liệu có khi nào Dung vừa rồi nói đùa với anh. Anh tự vỗ đầu một cái cho là vì mình ngày hôm nay đã gặp phải quá nhiều chuyện kỳ lạ nên đầu óc lú lẫn rồi, làm sao một cái chuyện vô lý như vậy có thể xảy ra được cơ chứ.

Hồi nhỏ anh có nghe mẹ anh kể, là ma quỷ không bao giờ xuất hiện giữa ban ngày, và chúng nó chỉ là phần hồn thì không thể hiện hình thành người để làm việc như người thường. Ma quỷ khi hiện hồn thì chỉ nhát ma dọa người, chứ nào có giúp ai bao giờ? Mà Huyên sáng nay còn giúp anh pha trà, ma mà có thể pha trà ư, không thể như thế được.

Huy không tin, anh nhất định không tin, anh quyết tâm phải quay lại hỏi bà Thu Hoài bằng được mọi chuyện cho ra lẽ. Anh lập tức mở bung cánh cửa muốn xông thẳng hướng nhà ông Phúc để hỏi bà Thu Hoài.

Kẽo kẹt!

Nhưng anh chỉ đi được nửa bước, thì đã thấy bà Thu Hoài từ lúc nào đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa, bà cầm lấy di ảnh của Huyên bưng trước ngực, đứng ngoài nhà mà lau nước mắt liên tục.

Giọng Huy ngắt quãng:

- Cô, cô Thu Hoài...

Bà gật đầu không nói gì, mà chỉ lách mình bước vào trong nhà. Huy thẫn người, và cũng bước vào theo bà Thu Hoài, bà Thu Hoài đã có mặt ở đây, thì hẳn là bà đã chuẩn bị trước câu trả lời và giải thích cho Huy rõ ràng được mọi chuyện. Nên Huy chỉ lặng yên ngồi xuống ghế về nhìn bà Thu Hoài chờ đợi một câu chuyện thuyết phục chính mình.

Bà Thu Hoài ngồi xuống chiếc ghế ở giữa nhà, lau nước mắt liên tục sụt sịt nói:

- Cô nghe chú Phúc kể, là sáng nay chú chưa có qua báo tin mà con đã biết là cô chú mời con qua giúp cô chú rồi có đúng không? Lại còn con Dung nó nói...

Bà Thu Hoài nói đến đây thì chợt khóc òa lên mà không nói được gì nữa. Mặt Huy hơi tái lại, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, anh nhìn di ảnh của Huyên trong tay bà Thu Hoài thì cũng đã đoán biết được vài phần. Và Huyên, có lẽ... đã chết.

Huy ngồi xuống ghế đối diện, nhìn bà Thu Hoài thở dài mà nói:

- Vâng, những gì Dung nói là thật, sáng nay con có gặp Huyên, và cô ấy còn bảo con rõ ràng là hôm nay nhà cô chú làm cơm, và chú Phúc sai cô ấy đến nhờ con qua giúp...

Bà Thu Hoài gật đầu nói:

- Đúng, chú nhà cô quả thật có nói những điều như thế, nhưng những điều ấy, là ông ấy nói với nó ở trong mơ, vừa rồi ông ấy còn mới kể với cô xong...

Rồi bà Thu Hoài tiếp tục sụt sùi khóc kể về cái chết thê lương của Huyên.

Huyên tuy là con nuôi của ông Phúc với bà Thu Hoài, nhưng kể từ lúc Huyên còn nhỏ, cả hai ông bà lúc nào cũng yêu thương Huyên như con đẻ. Thậm chí chăm nom chiều chuộng cô còn hơn cả bản thân mình, mặc dù nhà nghèo, nhưng lúc nào cũng chăm nom đầy đủ cho cô không thiếu một thứ gì.

Lớn lên Huyên trở thành một cô gái xinh đẹp, được nhiều người trong làng theo đuổi. Nhưng suốt bao nhiêu năm cô vẫn không yêu một ai, cô chỉ nói là cô chờ một người, mà không nói rõ người ấy là ai cả.

Hai tháng trước, trong một lần đi làm đồng về, người ta phát hiện ra xác Huyên chết ở dưới giếng làng, quần áo đều bị xé rách hết, toàn thân đều nổi trương. Qua giám định pháp y của cục cảnh sát xác định, Huyên chết là do bị ngộp nước và có dấu hiệu vùng vẫy chống cự rất mạnh, nhưng không rõ nguyên nhân cụ thể tại sao Huyên lại bị như vậy, và hung thủ là ai thì vẫn chưa điều tra ra được, tất cả chỉ là một dấu chấm hỏi.

Bà Thu Hoài kể xong thì giọng đã khàn đến khản đặc, không còn tiếp tục nói được nữa.

Huy cũng đã dần bình tĩnh lại, đối mặt với chuyện ấy thì không người mẹ nào mà lại không thương cảm cho được. Nhìn ra ngoài nhà và tưởng tượng về nét mặt của Huyên sáng nay, anh không nghĩ rằng hồn ma người đã chết lại chân thực đến như thế.

Tiễn bà Thu Hoài ra ngoài cửa, là Huy cũng quay trở lại nhà ngay, anh quyết định hủy bỏ chuyến thăm họ hàng ngày hôm nay để ổn định tinh thần, đồng thời sẽ lên kế hoạch sáng sớm mai trở về thành phố.

Qua chuyện của Huyên cùng với những điều kỳ lạ mà sáng nay Huy gặp phải, anh không còn muốn ở lại làng Thượng thêm một ngày nào nữa. Những điều ấy xảy ra khiến cho Huy cảm thấy cái làng quê thanh bình ngày xưa đã không còn, đây không còn là những gì mà Huy tưởng tượng trong ký ức, làng Thượng ngày nay không còn những con người của làng Thượng ngày ấy, nó đã không còn là miền đất đẹp.

Huy đóng cửa từ sớm, nấu nhanh bữa cơm xong là anh lập tức lên giường đi tắt đèn chính và mở đèn nhỏ để đọc sách.

Nhìn ra ngoài khung cửa, anh chợt nghĩ ngợi miên man về điều gì đó, trong tiềm thức của anh đột nhiên nhớ đến Yến, một nỗi nhớ đến cồn cào xé ruột xé gan.

Anh đột nhiên muốn thăm giếng làng Thượng, cái giếng đã chứng kiến cho tình cảm của anh và Yên ngày nào. Khung cảnh đêm khuya vừa lúc thích hợp rất giống với quang cảnh ngày xưa.

Huy bước chân xuống dưới giường, xỏ đôi dép vào chân, khoác vội cái áo khoác mỏng lên người rồi mở cửa ra đi bộ đến đầu ngõ. Hướng đến chính là cái giếng làng ở ngay gần nhà ông Phúc.

Nhưng Huy vừa bước ra khỏi cổng nhà được nửa bước, thì đôi bàn chân anh dường như không sao bước nổi. Giống như có một bàn tay vô hình đang níu giữ khiến anh không thể bước tiếp.

Gió đêm bỗng nổi mạnh, trong cái tiết trời tháng mười hai, đang đổ xuống lất phất những hạt mưa lạnh buốt.

Huy vội vã chạy quay lại mái hiên nhà để trú mưa, và cũng quyết định gạt phăng cái ý định ra thăm giếng làng Thượng một lần nữa.

Ngoài nhà trời trở đột nhiên quá lạnh lẽo, Huy lại chạy vào nhà đóng cửa lại rồi chui lên giường cho bớt lạnh.

Chiếc chăn lùng bùng ở góc giường, Huy thò nửa thân mình vào trong thì chợt cảm thấy tay mình dường như đang sờ phải một vật gì đó lạnh lẽo, lại ướt sũng.

Huy mơn man mò mẫm tiếp thì giật bắn mình, vì cái thứ ở trong chăn lại chính là một thân người. Một thân người bằng xương bằng thịt.

Anh vùng vằng nhảy xuống dưới đất cuống quýt muốn lao ra khỏi nhà.

Huy liên tục tự vỗ vào đầu mình, chắc có lẽ anh bị điên rồi, hồn ma nào có thể tồn tại trên đời, vì anh là người theo chủ nghĩa khoa học hiện đại, những chuyện ma quỷ không thể nào xảy ra được. Chắc chắn là do tinh thần anh không ổn định, không quen thủy thổ ở trong làng, mấy năm nay du học đã quen không khí ở nước ngoài, nên về nước sinh ra ốm bệnh mới có loại cảm giác như vậy.

Huy vỗ vỗ đầu thêm vài nhát nữa, rồi lật nhanh cái chăn ở trên giường mở ra. Và lần này quả thực là chẳng có người nào đang nằm trong chăn cả, điều đó chứng thực là vừa rồi Huy sợ quá nên đã tưởng tượng ra thân người nằm trong chăn mà thôi.

Huy đang tâm quay đi thì liền nghe thấy giọng nói thì thào ở đâu đấy, xen lẫn tiếng gió rít lọt qua khe cửa ở ngoài kia: "Anh Huy! Anh mau đi đi, chị Yến đến tìm anh đấy..."

Huy nghe trong tiếng gió xen lẫn mà cảm thấy rùng mình, rõ ràng là tiếng người, mà lại giống như là tiếng gió rít thành những âm thanh na ná giống như vậy. Hay là do chính Huy tưởng tượng ra chăng?

Huy lắc đầu nguây nguẩy không tin vào những gì mình mới nghe được.

Anh run sợ chui đầu vào trong chăn và cố nhắm mắt lại, mặc cho những gì xảy ra ở ngoài kia có như thế nào đi chăng nữa, hay dù trong chăn có xuất hiện thân người đi chăng nữa, anh cũng sẽ không cử động thêm một chút nào.

Ngoài cửa, gió chợt ngừng bặt, Huy ôm chăn trùm kín, thấy một lúc lâu không có chuyện gì nữa thì mới thò đầu ra ngoài nhìn quanh. Anh dần thở phào nhẹ nhõm, vì lúc này những thứ đáng sợ ấy đã không tiếp tục hiện lên nữa.

Nhưng Huy nghĩ đến cái âm thanh xen lẫn trong gió kia nhắc đến, là Yến? Yến nào? Liệu có phải chính là Yến người yêu đầu tiên của Huy, nếu là hồn ma của Huyên về nhắc nhở Huy, vì sao lại nhắc đến Yến. Anh suy nghĩ đến đây thì liền cảm giác được, dường như đằng sau những chuỗi chuyện ly kỳ xảy ra với anh ngày hôm nay, là cả một loạt những chuỗi sự kiện kinh khủng nào đó đáng sợ hơn nhiều sắp ập đến.

Huy lắc đầu, quyết định đi ngủ luôn, và ngày mai anh sẽ dành cả một ngày để tìm hiểu tình hình của làng Thượng trong những năm qua. Và trên hết anh phải biết được tin tức của Yến, người mà anh luôn nghĩ về suốt bao nhiêu năm tháng.

Hiu hiu!

Ngoài trời gió đã tắt dần, và Huy đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Sớm hôm sau, khi Huy tỉnh dậy, thì bà Thu Hoài đã mang bữa sáng sang cho anh. Trong câu chuyện buổi sớm, bà Thu Hoài còn gặng hỏi rằng đêm qua Huy có mơ thấy điều gì không, bởi vì sáng nay ông Phúc kể rằng ông nhìn thấy Huyên đứng ngoài nhà Huy gọi vào mà anh cứ làm ngơ không trả lời. Bà Thu Hoài linh tính rằng, có khi nào Huy thật sự đã gặp Huyên vào tối hôm qua. Bởi vì bà nghĩ cũng giống như lần trước, khi ông Phúc mơ về đứa con gái, là cũng đúng với cái lúc Huy gặp Huyên.

Nhưng đáp lại bà Thu Hoài chỉ là câu trả lời không gọn lỏn của Huy, bởi vì quả thực hôm qua Huyên không xuất hiện, và cái âm thanh xen lẫn trong gió kia Huy không biết rằng liệu nó có phải là sự thật hay không, nên anh không thể dùng nó làm câu trả lời cho bà Thu Hoài được.

Hơn nữa, Huy cũng không
Trang:[<] 1,[2],3 [>]
Đến trang:

Truyện ma ngẫu nhiên

Truyện viết ở bệnh viện 
Bệnh viện u ám
Đam mê xác chết
Cô gái đi giày đỏ
Kí túc xá trường Sân khấu Điện ảnh
Đêm kinh hoàng
Mộ cổ giữa rừng cao su

iconTrang chủ| Trang tải game miển phí
Thống kê truy cập

online tren wap
Hôm nay:1
Tổng số:162843
Copyright(c) Huỳnh Lâm

Email: lamhien863@gmail.com

Download các game online mobile với nhiều độ phân giải màn hình khác nhau được cập nhật hàng ngày, các tin nhắn xếp hình lãng mạng