pacman, rainbows, and roller s
Tin nhắn xếp hình
.Xtgem.com

Game online mobile

Thế Giới Giải Trí Trên Mobile Của Bạn

Truyện ma

Home » Truyện ma

hất đầy đồ, nhưng cũng còn chỗ cho Jill ở ghế sau.

- Tôi không cần súng. Nếu chở giùm tôi bé Jill về nhà tôi cám ơn lắm lắm. Cháu sợ lũ chim.

- Được thôi, tôi sẽ đưa cháu về nhà nhưng ông sẽ nán lại đây cùng bắn chim với chúng tôi cho vui. Chúng ta sẽ làm cho lông bay tung tóe.

Jill leo lên xe và tài xế cho xe ra cổng, quẹo vào đường cái. Nat chạy theo sau. Trigg chắc điên rồi. Một khẩu súng làm sao mà đối phó được với một bầy chim đen kịt bầu trời?

Bọn chim bây giờ đến căn nhà chính của chủ trại. Chúng lượn sát mái nhà. Như vậy nông trại này chính là một mục tiêu của chúng. Nat cố sải bước cho nhanh về căn nhà nhỏ của mình, ông thấy chiếc xe từ nhà ông ra, quẹo lên đường cái trở về. Chiếc xe cặp sát ông rồi đậu khựng lại.

- Cháu đã vào nhà rồi. Bà ấy sẽ coi sóc cháu. Ê, còn ông, hiểu sao về vụ này? Trong thị xã người ta kháo nhau rằng người Nga làm ra vụ này. Người Nga đầu độc lũ chim.

- Làm sao mà họ đầu độc chim được?

- Đừng hỏi tôi. Ông biết các câu chuyện đồn đại lan truyền như thế nào mà.

- Ông đã lấy ván bít các cửa sổ chưa?

- Chưa. Chuyện tầm phào. Hôm nay tôi đã làm được khối chuyện quan trọng, hơn là đi bít cửa sổ.

- Nếu là ông, bây giờ tôi đi bít vẫn chưa muộn.

- Trời ơi, ông thật lãng xẹt. Ông có thích qua chỗ chúng tôi ngủ đỡ không?"

- Không, dẫu sao cũng cám ơn ông.

- Thôi tạm biệt, hẹn gặp ông sáng mai. Tôi sẽ đãi ông bữa ăn sáng bằng chim hải âu.

Ông chủ nông trại nhăn răng cười rồi cho xe quẹo vào lối vào nhà. Nat vội vàng tiến bước về nhà, ông chạy qua khu rừng nhỏ, qua kho chứa nông sản cũ, leo qua những bậc gỗ vượt hàng rào vào khu trại còn lại phân cách ngôi nhà. Khi còn đang leo rào, ông nghe thấy tiếng quạt gió của những cánh chim. Một con hải âu lưng đen từ trời cao lao xuống người ông. Nó đánh hút, đổi hướng, lướt lên cao để đâm bổ xuống lần nữa. Tức khắc, các con khác đến trợ chiến với nó, sáu con, bảy con rồi hơn một chục con.

Nat quăng cái cuốc đi, cuốc thì làm gì được. Hai tay ông bu lấy đầu, ông chạy nhanh hơn vào nhà.

Lũ chim vẫn lao vào ông từ trên cao, lặng lẽ không một tiếng kêu, trừ tiếng gió đập cánh. Những đôi cánh khủng khiếp đang quạt ào ào. O^ng cảm thấy được máu chảy ở tay, cổ tay và sau gáy. Ước gì ông đừng trông thấy máu. Các chuyện khác thì có gì quan trọng đâu.

Sau mỗi lần lao xuống, sau mỗi lần tấn công, lũ chim càng bạo dạn hơn. Chúng chẳng nghĩ gì đến mạng sống của chúng cả. Khi chúng từ trên cao lao xuống đánh, đến một chiều cao quá ngắn như tầm thước người, nếu trượt, chúng sẽ cắm xuống đất. Chúng nằm giẫy đành đạch, gãy cổ, gẫy cánh, trầy trụa, dưới đất. Trong lúc chạy, Nat vấp phải những xác chim rót xuống vì đã kiệt sức. Ông loạng choạng chúi vào cửa nhà. Ông luống cuống đập bàn tay be bét máu vào cửa. Ông la lên thất thanh:

- Cho anh vào với, Nat đây. Cho anh vào!

Ngay sau đó, ông thấy một con ó biển đang lấy thế từ trên cao để lao xuống đánh ông. Lũ hải âu lượn vòng vòng trên trời, rút dần ra xa rồi lao vút lên không trung cao hơn. Chỉ còn con ó biển ở lại, con ó duy nhất đang lượn trên đầu ông. Thình lình nó xếp cánh dọc theo thân mình rồi lao xuống như một viên đạn.

Nat thét lên và cửa bật mở, ông cố lết qua ngưỡng cửa, vợ ông lấy cả thân mình chặn cửa lại. Họ còn nghe được tiếng 'phụp' của con ó biển cắm xuống đất.

Vợ ông băng bó các vết thương cho ông. Các vết thương không sâu. Hai mu bàn tay của ông bị thương nhiều nhất, rồi đến hai cổ tay. Nêu ông không đội cái mũ vải, thì chắc chắn lũ chim đã làm ông bị thương ở đầu rồi. Còn con ó biển, ó biển có thể đánh vỡ sọ người như chơi.

Lũ trẻ đương nhiên là đang khóc rồi, thấy hai tay bố máu me thì thương.

- Các con nín đi, bố không đau đâu. Bố khỏi ngay mà.

Vợ ông mặt mày sợ tái xanh, nói run run:

- Em đã thấy chúng bay vòng vòng trên nhà mình. Chúng tụ tập lại ngay khi con Jill và ông Trigg vào nhà. Em đã đóng chặt cửa và chèn lại, bởi vậy em không mở cửa ngay được khi anh gọi.

- Cám ơn trời, bầy chim đã nhắm vào anh, nếu không, con Jill nhà ta sẽ không thoát được. Anh trông thấy một bầy từ trạm xe buýt, toàn là những loại chim lớn cỡ quạ. Chúng bay về hướng thị xã.

- Nhưng lũ chim có thể làm những gì, anh Nat?

- Chúng tấn công. Chúng tấn công bất cứ ai ở ngoài đường phố. Sau đó chúng cố phá cửa sổ, chui qua ống khói vào nhà.

- Nhưng tại sao chính quyền chưa làm gì nhỉ? Tại sao họ không điều động quân đội, dùng súng máy?

- Họ không kịp làm. Chẳng có ai chuẩn bị sẵn sàng cả. Để xem họ sẽ nói gì trong bản tin sáu giờ chiều.

Jill thình lình nói:

- Con nghe tiếng chim bố ạ. Bố nghe đi!

Nat lắng tai nghe. Những tiếng vỗ cánh trầm trầm lọt qua khe cửa sổ, khe cửa lớn. Tiếng cánh chim xạt vào mặt gỗ, chúng cào, chúng mổ, chúng trượt, lách… cố tìm cách xông vào nhà. Âm thanh của nhiều cơ thẻ sống chen lấn, chồng chất lên nhau, lạo xạo, xột xoạt trên gờ cửa sổ. Lâu lâu lại nghe một tiếng 'phập', một tiếng 'phạch' khi một con lao xuống không thắng kịp, cắm xuống đất luôn. Đôi khi chúng cũng giết lẫn nhau vì thế, Nat nghĩ vậy. Nhưng chết cách đó bầy chim cũng không hề bớt, không đủ để giảm số lượng chim.

- Được. Nat nói lớn. Bố sẽ đóng thêm một lớp ván nữa chặn cửa sổ, bầy chim sẽ không lọt được vào nhà đâu Jill ạ.

Nat kiểm tra lại các cửa sổ rồi kiếm nêm, sắt thanh, sắt tấm, mảnh gỗ, mảnh kim loại, nêm chắc, đóng dính các mép cửa sổ vào tường. Sau đó mới chặn thêm một lớp ván nữa. Tiếng búa nên của Nat tạm thời làm ngưng tiếng cào, tiếng mổ, tiếng di chuyển xào xạt và át được tiếng động khủng khiếp nhất là tiếng cửa kính vỡ, nứt.

Nat gọi vợ:

- Em làm ơn mở radio đi.

Ông lên lầu củng cố, tăng cường các cửa sổ ở đó. Ông nghe thấy tiếng chim trên nóc nhà. Tiếng cào, mổ, tiếng lách, lạo xạo, sột soạt… ông quyết định cả nhà phải ngủ trong bếp, giữ lò sưởi cháy liên tục. Ông còn lo lắng về các ống thông hơi trong phòng ngủ. Lớp ván ông chặn chéo ở chân ống có thể bung, ống khói nhà bếp thì khỏi lo vì có lửa liên tục. Ông có thể tổ chức một trò vui tối nay để ngạo đời. Ông sẽ tổ chức cho hai đứa trẻ cắm trại trong bếp. Dù điều tệ hại nhất có thể xảy ra là lũ chim phá được lối vào nhà qua ống thông hơi trong phòng ngủ, chúng cũng phải mất nhiều giờ, thậm chí vài ngày. Sau đó mới sợ các cửa ra vào bị phá lủng. Bọn chim có thể bị nhốt kín trong hai phòng ngủ: chúng chẳng làm gì hại được trong bếp, dồn cục lại với nhau ở đây lũ chim sẽ ngộp thở mà chết. Nat bắt đầu ôm nệm xuống bếp.

Trông thấy Nat khệ nệ với cái nệm, vợ ông tròn xoe mắt nhìn ông với vẻ sợ sệt. Ông vui vẻ nói:

- Cứ an tâm, chúng ta tạm ngủ trong bếp tối nay. Ngủ ở đây có lò nấu bếp ấm hơn và ta chẳng còn phải khó chịu về tiếng cào mổ dễ sợ của bọn chim ở cửa sổ.

Ông bảo các con giúp sắp xếp lại đồ đạc trong bếp. Để phòng hờ trước ông xoay chiếc tủ đứng chắn ngay cửa sổ. Ông nghĩ giờ đây gia đình ông khá an toàn, khá gọn và chắc. Gia đình ông có thể qua khỏi trận hiểm họa chim này. Mình chỉ còn lo vấn đề thực phẩm thôi, thực phẩm và than là tối cần. Về lượng thực, mình chỉ còn cầm cự được hai, ba ngày nữa là nhiều, không hơn. Đến lúc đó thì... Nghĩ xa hơn lúc đó cũng chẳng ích gì. Và có thể Chính phủ có chỉ thị, hướng dẫn nào đó trên đài. Nhưng tiếu ngạo là trong hoàn cảnh có nhiều vấn đề rối bời này, đài lại chỉ phát nhạc khiêu vũ. Ông biết rõ lý do, vì các chương trình thường lệ, vẫn bị cúp ở vào những tình hình đặc biệt.

Vào lúc sáu giờ chiều, đĩa nhạc khiêu vũ ngưng. Họ phát đài hiệu và báo giờ. Ngưng mất một lúc rồi phát ngôn viên lên tiếng. Giọng rất nghiêm trang, khẩn trương, không còn vẻ diễu như buổi trưa.

"Đây là đài tiếng nói London. Tình trạng khẩn trương toàn quốc đã được ban hành lúc bốn giờ chiều nay. Các biện pháp đặc biệt đã đang tiến hành để bảo vệ sinh mạng và tài sản của nhân dân. Tuy nhiên, quốc dân cũng nên hiểu rằng các biện pháp này không chắc có đem lại hiệu quả hay không, vì bản chất đặc biệt của tai họa này không lường trước được và từ trước tới nay chưa từng gặp. Các chủ gia đình phải thận trọng tìm ra cách tăng cường an toàn nhà mình. Nhiều người ở chung với nhau, như trong nhà trọ hay khách sạn, phải sát cánh với nhau, cố gắng ngăn cản lũ chim tràn vào nhà. Tuyệt đối, tối nay không ai được ra khỏi nhà.

Bọn chim nhìn thấy ai là tấn công ngay, ở cấp những đàn lớn. Chúng đã tấn công các tòa nhà, nhưng vì người ta đã có biện pháp phòng ngừa trước nên lũ chim không vào được.

Chúng tôi khẩn thiết kêu gọi đồng bào giữ bình tĩnh. Vì tính chất đặc biệt của thảm họa độc đáo này, sẽ không có chương trình nào được phát trên bất cứ đài nào trên toàn quốc cho đến bảy giờ sáng mai.

Bài quốc ca được trỗi lên rồi tắt đài, chẳng có tí gì nữa.

Nat tắt máy rồi nhìn vợ. Bà ấy cũng đang ngỡ ngàng, bâng khuâng nhìn ông chờ đợi. Nat đề nghị:

- Em làm một món gì đó ngon vào. Món chiên phết pho mát được không? Món nào mà cả nhà đều thích ấy.

Ông gục gặc đầu, nháy mắt với vợ, mong xóa tan những nét lo lắng, sợ muốn chết trên mặt bà ấy.

Nat giúp vợ làm bữa tối, huýt sáo hay hát luôn miệng. Ông cố tạo những tiếng động, càng nhiều càng tốt vì ông nhận thấy tiếng cào, tiếng mổ của bọn chim giảm hẳn so với lúc đầu. Ông leo nhanh lên lầu, đến nghe ngóng ở các cửa sổ trên phòng ngủ. Ông không còn nghe tiếng xào xạc của bọn chim tranh nhau chỗ đậu trên nóc nhà nữa. Nat nghĩ có lẽ bọn chim biết suy luận. Chúng thấy rằng khó mà phá vỡ được đá lợp mái, nên chúng kéo nhau đi phá ở những chỗ khác.

Bữa tối diễn ra suôn sẻ, nhưng lúc dọn chén bát đi, họ nghe thấy rõ ràng, tuy ở xa tiếng vo ve động cơ quen thuộc. Vợ ông nhìn ông, mặt mày sáng rỡ.

- Máy bay. Họ cho máy bay lên diệt bọn chim. Chắc là máy bay diệt chúng được. Tiếng đại bác, phải tiếng súng lớn không? Ông có nghe thấy không?"

Có thể là tiếng pháo lớn, xa tít ngoài khơi, nhưng Nat không dám quả quyết. Đại pháo của hạm đội hải quân có thể diệt được bọn hải âu ở ngoài biển, nhưng bây giờ lũ hải âu đang ở trong đất liền mà. Đại bác không thể nã vào bờ vì có nhiều dân cư.

- Đỡ quá! Nghe tiếng máy bay cũng an tâm phần nào phải không anh?

Bị lây cái hứng khởi của mẹ. Jill và Johnny nhảy lên tưng tưng.

- Máy bay sẽ diệt hết bọn chim.

Ngay lúc đó họ nghe thấy tiếng máy bay đâm sầm xuống đất cách khoảng hai, ba cây số. Tiếp theo đó là tiếng máy bay rớt thứ hai rồi thứ ba. Tiếng vo ve động cơ tắc dần, biến mất về phía biển.

- Những tiếng đó là gì vậy anh? - Bà Nat hỏi chồng.

- Anh không biết.

Nat không muốn cho vợ biết đó là những tiếng máy bay rơi. Nat biết chắc như vậy. Ông biết rằng Chính phủ đánh liều gửi lực lượng không thám lên. Nhưng lẽ ra các giới chức có thẩm quyền phải biết rằng đánh bạc cầu may kiểu đó chỉ là tự sát. Máy bay thì làm sao đối phó được với lũ chim nhào vô cánh quạt, lao thẳng vào thân máy bay, để rồi cuối cùng chính máy bay cũng lao xuống đất không thể tránh khỏi.

Con Jill hỏi:

- Máy bay đâu hết rồi bố?

- Về căn cứ rồi con à. Thôi, đi chuẩn bị giường chiếu đi, đến giờ đi ngủ rồi."

Không còn tiếng động cơ máy bay, tiếng pháo của hải quân cũng ngưng. Nat tự nghĩ chuyện Chính phủ làm chỉ phí công và uổng mạng. Quân đội có hơi ngạt mà. Tại sao không thử xịt hơi ngạt vào bọn chim. Ờ, mà Chính phủ có dùng hơi ngạt thì phải thông báo cho dân chúng biết trước chứ. Còn điều này nữa, phải huy động những bộ óc kỳ khôi nhất đêm nay.

Ở các phòng ngủ trên lầu hoàn toàn yên tĩnh, không còn những tiếng cào, tiếng mổ ở cửa sổ. Tạm thời có một khoảng đình chiến. Mặc dù gió vẫn chưa dịu, ông còn nghe tiếng gió hù hù trong ống khói, và tiếng sóng vỗ ì ầm vào bờ đá. Rồi thình lình Nat nhớ lại thủy triều. Có lẽ giờ này thủy triều đang lên. Hưu chiến là do thủy triều. Lũ chim cũng có những tập tính, tôn trọng một số qui luật, các qui luật này dính dáng đến thủy triều và gió đông. Ông liếc đồng hồ, gần tám giờ rồi. Có lẽ một giờ trước đây thủy triều đã lên cao nhất nên lũ chim tạm nghỉ. Lũ chim tấn công vào lúc triều dâng. Ông tính toán giờ giấc của tình trạng thủy triều trong đầu. Chúng còn nghỉ khoảng sáu giờ nữa. Khi triều đổi dòng, khoảng một giờ 20 phút sáng, chúng có thể trở lại tấn công.

Ông gọi vợ nho nhỏ và thì thầm với bà là ông muốn sang nhà ông chủ trại xem bên đó ra sao và xem đường điện thoại còn hoạt động tốt không. Nếu còn tốt, ông có thể hỏi tin tức ở tổng đài.

Bà ấy nói ngay:

- Anh không được đi. Để mình em ở nhà với lũ trẻ em không chịu được.

- Ừ, tôi không đi. Tôi đợi đến mai vậy. Lúc đó ta nghe tin tức từ radio luôn, lúc bảy giờ sáng. Nhưng lúc triều xuống vào buổi sáng, thế nào anh cũng sang bên đó. Họ có thể cho ta ít bánh mì và khoai tây.

Thế rồi đầu óc Nat bận rộn trù tính kế hoạch khẩn cấp. Bên đó có thể không có sữa bò vì lũ bò chắc phải đứng cả ngày ở cổng. Mọi người bên đó chắc cũng tự giam mình trong một phòng, cửa sổ bị bít ván, cửa ra vào bị tủ chẹn như ở đây.

Có lẽ thế đấy, nếu họ có bỏ chút thời giờ để phòng vệ.

Ông rón rén, nhẹ nhàng mở cửa sau nhìn ra ngoài. Trời tối đen như mực. Gió từng cơn mạnh hơn bao giờ hết, lạnh thấu xương, từ hướng biển thổi tới. Ông đổi chân, ông nhằm lên các xác chim. Coi kỹ, sát các bậc cửa là các đống xác chim. Đây là lũ chim cảm tử, lao thẳng xuống tấn công, con nào cũng gãy cổ. Nhìn kỹ, đâu đâu ông cũng thấy chim chết. Những con sống thì đã bay ra phía biển. Lũ hải âu có lẽ lúc này đang cưỡi sóng, hệt như chúng đã làm trước chính ngọ.

Phía xa xa, trên một ngọn đồi có cái gì đang chạy. Một chiếc máy bay rơi, cháy ở đâu đó, rồi gió thổi tàn lửa vào một cây cỏ khô. Nhìn những xác chim, Nat nảy ra ý kiến, nếu xếp xác chim cái nọ chồng lên cái kia trên bậu cửa sổ có thể tăng cường bảo vệ cửa sổ trong những đợt tấn công sắp tới.

Không giúp gì nhiều, nhưng ít ra còn hơn không. Bọn chim sống còn phải quắp hay ngậm các xác chim kéo ra nơi khác mới cào, mổ vào ván hay kính được. Ông bắt đầu làm việc trong đêm tối. Một điều lạ là ông ghê khi phải cầm xác chim chết, nhưng ông vẫn tiếp tục công việc. Ông thấy cửa sổ nào cũng tơi tả. Kính bể, chỉ còn lớp ván gỗ là còn cản được lũ chim vào nhà. Ông chèn xác những con chim còn đẫm máu vào giữa chấn song và hoa văn sát và lớp gỗ ông đã đóng chặn ngang. Ông muốn ói nhưng cố làm cho xong.

Ông vào nhà, lấy ván bít ngang hai lớp chặn cửa ra vào ở bếp lại. Vợ ông đã pha sẵn cho ông ly cô ca, ông uống lấy uống để cho đã khát. Ông quá mệt, ông cũng cố mỉm cười nói:

- Cứ yên trí, chúng ta sẽ qua khỏi thôi.

Ông ngả lưng xuống nệm, nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi. Giấc mộng của ông đến không dễ dàng vì toàn là những cảnh hãi hùng đã quên khuấy từ lâu trong quá khứ có cả chuyện lẽ ra ông đã phải làm, có ít nhiều liên quan đến cái máy bay cháy.

Chính vợ ông lắc vai ông, sau cùng đánh thức hẳn ông dậy. Vợ ông thổn thức nói:

- Chim tấn công rồi. Chúng bắt đầu từ một giờ vừa qua. Em không thể nghe tiếng cào tiếng mổ đó lâu hơn được nữa. Cũng có mùi gì khó chịu quá, hình như cái gì cháy khét.

Bây giờ ông mới nhớ là đã quên đốt lò nấu. Lò lửa bây giờ chỉ còn than âm ỉ. Ông vùng dậy, đốt đèn. Những tiếng mổ ở cả cửa sổ lẫn cửa ra vào. Nhưng lúc này ông không quan tâm đến chúng. Nỗi lo của ông bây giờ là cái mùi khét lẹt của lông bị lửa táp.

Cả nhà bếp nồng nặc mùi lông cháy. Ông hiểu ngay chuyên gì đã xảy ra. Bọn chim đã chen nhau xuống ống khói, đè lên nhau đến mức ngang nóc nhà bếp. Ông lấy một nắm chà củi, vài tờ giấy báo và can dầu hôi.

- Em lùi ra xa một chút.

Ông ra lệnh lớn với vợ rồi vẩy dầu vào bếp. Ngọn lửa phụt lên, lùa vào ống khói, các xác chim bị lửa liếm, đen thui rơi xuống lò. Lũ trẻ đã thức dậy và la hoảng. Con Jill hỏi:

- Cái gì đó bố. Có chuyện gì vậy bố?

Nat chẳng có giờ mà trả lời con, ông còn phải cào xác chim ra khỏi ống khói, nhặt chúng từ lò đặt xuống sàn. Lửa sẽ xua đuổi lũ chim còn sống trên khúc đầu ống khói bay đi. Lũ chim ở khúc giữa ống khói mới khó tính. Chúng bị xác các con chim bị chết ngộp, hết hoảng quắp chắc lấy nhau, dồn cục lại. Ông chẳng cần phải quan tâm đến mặt trận cửa sổ và cửa ra vào. Cứ để cho bọn chúng đập cánh, gẫy lưng, gẫy cổ vì cố phá một lỗ chui vào nhà. Chúng sẽ không thể vào được. Ông la lũ trẻ:

- Nín đi, chẳng có gì phải sợ. Nín bặt ngay.

Ông tiếp tục nhặt các xác chim khi chúng lọt xuống lò bếp. Những thứ này sẽ đối phó với chúng, cả lửa dầu lẫn khói lùa lên ống khói. Chúng ta sẽ còn được an toàn chừng nào ống khói chưa bốc cháy. Cùng với tiếng miếng ván ở cửa sổ vỡ toác ra, tiếng đồng hồ báo giờ vang lên. Ba giờ sáng. Còn phải chịu đựng thêm bốn giờ đồng hồ nữa. Ông không biết đích xác giờ triều lên, ông chỉ đoán là nước chẳng dâng được bao nhiêu trước bảy giờ ba mươi sáng.

Ông ngồi chờ đợi bên cái lò. Ngọn lửa đang lụi dần, nhưng xác chim đen thui không còn rơi xuống lò nữa. Ông thọc cây cời lửa vào ống khói, thọc lên được càng cao càng tốt nhưng ông không thấy gì cả.

- Nỗi lo ống khói bị nghẹt hay bốc cháy không còn nữa. Ta có thể cầm cự với chúng được tới lúc triều xuống. Cách này có vẻ hữu hiệu. Ta sẽ kiếm các thứ nguyên liệu khi triều đổi hướng. Tạm thời lúc này phải chiều theo hoàn cảnh. Vậy thôi.

Cả nhà uống trà, cô ca, nhâm nhi những lát bánh mì mỏng. Chỉ còn lại nửa ổ. Nat tinh ý nhận thấy. Không sao. Lũ chim sẽ đi thôi. Nếu gia đình ông cầm cự được bảy giờ sáng nghe xong bản tin tức thì cũng đã là điều không đến nỗi tệ. Ông nói với vợ:

- Làm ơn cho tôi một điếu thuốc, để đuổi mùi lông khét đi.

- Chỉ còn hai điếu trong bao thôi. Em đã tính mua thêm cho anh ít gói rồi.

- Tôi sẽ hút một điếu.

Ông ngồi hút thuốc, một tay ôm eo vợ, một tay trên vai Jill và Johnny trong lòng. Mền trùm chung quanh họ, trên nệm. Ông lên tiếng:

- Chúng ta phải phục những người ăn mày. Chắc họ cũng chán cái nạn chim chóc này lắm rồi. Nhưng chúng chẳng mảy may làm gì được họ, họ rất kiên trì.

Nhưng thời gian để thán phục ăn mày không kéo dài được lâu. Những tiếng mổ, tiếng cào liên tục vang lên. Nat không muốn nghe cũng không được. Một loại tiếng cào mới được phân biệt rõ, như thể một loài chim có mỏ sắc hơn đến thay thế cho đồng loại của chúng. Ông cố nhớ lại tên các loài chim và cố đoán loài chim nào đến để đảm nhận công tác đục lỗ qua ván.

Không phải tiếng gõ mỏ của loài gõ kiến vốn nhẹ và nhanh hơn. Với cách mổ của loài chim mới này, nếu chúng cứ tiếp tục mổ lâu dài thì rất nguy hiểm, gỗ nào cũng phải tưa ra rồi bục, cũng như kính đã vỡ. Thình lình ông nghĩ tới ó. Có lẽ lũ ó đã đến thay cho bọn hải âu. Liệu bọn diều hâu xám đậu trên bậu cửa sổ vừa dùng vuốt lẫn mỏ không nhỉ? Diều hâu nâu, diều hâu xám, ó, mồng, két. Ông quên mất lũ chim ăn thịt sống, ông quên phắt mất sức mạnh quắp bằng mỏ và vuốt của bọn chúng. Còn phải cầm cự ba giờ nữa, vẫn phải nghe những âm thanh hãi hùng của gỗ tách ra, âm thanh của câu vuốt bấu vào gỗ.

Nat nhìn quanh bếp xem có món đồ nào hy sinh được, để tăng cường chèn cửa. Các cửa sổ ở bếp thì an toàn rồi, vì được chẹn bằng cái tủ đứng. Ông lên lâu. Mới tới đầu cầu thang, ông dừng lại nghe ngóng. Có tiếng mổ nho nhỏ dưới sàn phòng ngủ của hai đứa nhỏ. Lũ chim đã lọt được vào nhà. Phòng ngủ kia vẫn yên tĩnh. Ông khuân đồ đạc ra chất chen ở đầu cầu thang, phòng khi lũ chim đục thủng được phòng ngủ của hai đứa nhỏ.

Tiếng vợ ông cất lên:

- Xuống đây anh Nat, anh làm gì ở trên đó?

- Anh xuống ngay đây, anh chỉ dời chỗ mấy món đồ để chèn trên này cho chắc thôi.

Ông không muốn vợ ông lên đây, ông không muốn bà ấy nghe tiếng mổ lộp độp trong phòng ngủ, tiếng cánh chim đập vào cửa.

Sau khi đê nghị bà ấy làm điểm tâm, ông chẳng biết mình đã nhìn chằm chặp vào đồng hồ từ lúc nào. Ông nhìn những chiếc kim quay chầm chậm trên mặt số. Nếu giả thuyết của ông sai, nếu bọn chim không ngừng tấn công lúc triều xuống, gia đình ông đành chịu thua bọn chim. Gia đình ông không thể tiếp tục một ngày nữa, thiếu không khí, không được nghỉ ngơi, thiếu nhiên liệu.

Một tiếng 'xẹc' xuyên qua tai ông, xua đuổi hẳn cơn buồn ngủ bất thần không thể cưỡng được.

- Cái gì đó, bây giờ đến chuyện gì? ông hỏi sẵng.

- Tiếng cái radio 'xẹc' đó. Em vẫn canh đồng hồ. Gần bảy giờ rồi.

Tiếng 'xec xẹc' quen thuộc của cái radio đem lại sức sống mới. Họ chờ đợi. Chiếc đồng hồ ở bếp điểm bảy giờ.

Tiếng xẹc xẹc tiếp tục, không có tiếng chuông London, không có nhạc. Họ đợi thêm mười lăm phút vẫn chưa có phát thanh, chẳng có bản tin. Cuối cùng ông nói:

- Chúng ta nghe lộn giờ rồi. Họ đã thông báo là đến tám giờ mới phát tin.

Họ cứ để radio mở. Nat cũng nghĩ tới mấy cục pin không biết còn xài được bao lâu. Nếu hết pin làm sao nghe được chỉ thị.

- Trời sáng rồi, anh Nat ơi. Em không nhìn thấy nhưng em cảm thấy rạng sáng và anh nghe mà xem, lũ chim không mổ mạnh như trước nữa.

Bà ấy nói đúng. Tiếng cào, tiếng gỗ rách giảm đi từng phút một. Tiếng lao xao tranh chỗ đậu trên gờ cửa sổ, trên bậc thềm cũng giảm rõ rệt. Đúng là triều đang rút.

Đến tám giờ, chẳng còn tiếng động nào nữa. Chỉ còn gió hú và những tiếng 'xẹc xẹc' từ radio. Yên lặng sau cùng cũng mơn trớn, ru ngủ những đứa bé. Chúng thiu thiu ngủ. Đến tám giờ ba mươi Nat tắt radio.

- Chúng ta sẽ lỡ bản tin mất.

- Sẽ chẳng có bản tin nào đâu. Ta phải lo liệu lấy thôi em ạ.

Nat ra cửa, từ từ gỡ những chướng ngại vật chẹn cửa ra. Ông kéo chốt cửa, lấy chân gạt những xác chim sang một bên lấy lối ra. Ông bước ra khỏi cửa, hít thở không khí trong mát.

Hôm nay ông phải làm việc sáu tiếng lúc trời còn sáng, ông phải dưỡng sức tối đa, không thể phí sức một chút nào.

Thực phẩm, ánh sáng và nhiên liệu cũng tối cần thiết. Nếu kiếm được đủ thì gia đình ông sẽ cầm cự được một đêm nữa.

Nat bước ra vườn. Lạ chưa, lũ chim sống còn đây. Những con hải âu đã bay ra biển cưỡi sóng như thường lệ. Chúng tìm thức ăn ngoài biển và đợi triều dâng lại tấn công.

Lũ chim đất liền thì khác hẳn, chúng quan sát, chờ đợi. Nat thấy chúng trong bờ rào cây xanh, trên nương rẫy, chen chúc nhau trên cây khắp cánh đồng, hàng hàng, lớp lớp chim, yên lặng, chẳng làm gì cả. Ông tiến đến cuối vườn.

Lũ chim không nhúc nhích, chúng yên lặng theo dõi ông.

Ta sẽ đi kiếm ít lương thực, ông tự nói với mình. Ta sẽ sang nhà ông chủ lấy ít lương thực. Ông quay gót vào nhà, xem xét các cửa sổ và cửa ra vào. Ông nói với vợ:

- Anh sẽ sang nhà ông chủ.

Thấy còn chim sống ở trước cửa, bà ấy sợ, ôm cứng lấy ông.

- Cho em và các con đi theo với. Các con và em không dám ở nhà mà không có anh. Chúng em sợ chết mất.

- Vậy thì chúng ta cùng đi, nhớ đem theo nhiều giỏ và cái xe nôi của bé Johnny; ta sẽ chất đồ lên đó.

Họ mặc thêm quần áo để chống cái lạnh cắt da. Bà ấy đặt bé Johnny vào xe. Nat dắt tay con Jill.

Jill nói không ra tiếng:

- Lũ chim, chúng đầy trên cánh đồng.

Nat trấn an con:

- Chúng chẳng làm gì ta đâu, đừng sợ.

Cả nhà từ từ đi qua vài thửa ruộng, đến chỗ leo rào. L
Trang:[<] 1,[2] [>]
Đến trang:

Thống kê truy cập

online tren wap
Hôm nay:1
Tổng số:162977
Copyright(c) Huỳnh Lâm

Email: lamhien863@gmail.com

Download các game online mobile với nhiều độ phân giải màn hình khác nhau được cập nhật hàng ngày, các tin nhắn xếp hình lãng mạng