- Vậy thôi mình ăn hết luôn cho!
- Hông, đây là bánh tình yêu của mình, không đưa
Thế là họ cứ giành nhau chiếc bánh.
- Chúng ta đi dạo theo con phố này nhé
- Được thôi!
- Nè, cô có bạn trai chưa? - Anh hỏi làm cô chết lặng.
- Chúng tôi chia tay rồi, vì sự yếu đuối của tôi.
- Xin lỗi nhắc đến chuyện buồn của cô.
- Không sao, chuyện lâu rồi!
- Tại sao anh muốn gặp cô gái trong mơ?
- Cho dù trước đây có xảy ra chuyện gì tôi cũng muốn gặp cô ấy một lần xem cô ấy như thế nào, chắc lúc đó tôi phải yêu cô ấy nhiều lắm, nên khi mất trí, chỉ nhớ nổi một mình cô ấy thôi! - Anh phì cười.
Cô giấu khóe mắt đã rưng rưng:
- Tôi tin anh nhất định sẽ gặp được!
- Tôi thấy cô kẹp một chiếc kẹp màu hồng dễ thương, bên kia bán nhiều kẹp quá, tôi mua tặng cô một chiếc làm kỷ niệm nhé
Anh kéo tay cô đến quầy kẹp.
- Tôi thấy cô rất hợp với màu hồng nhất, chiếc màu hồng này nhé. - Nói xong anh cài lên tóc cô. Cô rất vui, rất vui. Nhưng vờ nói:
- Anh tặng tôi ngại lắm.
- Có gì đâu khi nãy cô đã dành trả tiền phở rồi còn gì, lại mất cả buổi cô đi với tôi. Cô không nhận tôi sẽ buồn đấy!
- Tôi nhận vậy!
Chỉ cần như thế cô thật sự mãn nguyện rồi.
Cô tiễn anh về khách sạn.
- Mong rằng sao này sẽ có cơ hội gặp lại cô
- Tôi cũng vậy! Lúc trưa có một người hâm mộ đến đài nhờ chuyển đến anh món quà này! - Cô vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc hộp xinh xắn.
- À, thật cảm ơn! Mai 8h sáng tôi bay rồi, Tạm biệt cô!
- Tạm biệt.
***
Mọi chuyện rồi sẽ qua, phải không anh?
Trên máy bay thật buồn anh tìm trong túi quyển sách đang đọc dở thì chợt thấy món quà hôm qua. Một hộp nhỏ được gói bằng bìa màu hồng rất dễ thương.
- Chắc là của một cô bé nào đây! - Anh nghĩ thầm.
Anh mở ra, bên trong là một bức hình một nam sinh và một nữ sinh ngồi tựa lưng vào nhau, nhưng thật tiếc là chụp từ phía sau không nhìn rõ mặt. Còn có một chiếc kẹp màu hồng xin xắn và một tấm thiệp:
Em rất vui vì anh đã khỏe trở lại. Tuy rằng anh không còn nhớ em nhưng có một điều là những ký ức đẹp sẽ mãi mãi tồn tại. Đừng tìm cô gái trong giấc mơ nữa, là kí ức không nhớ được thì hãy quên đi. Hãy tạo ra những ký ức tươi đẹp mới, và trân trọng người con gái bên cạnh anh. À! nguyện vọng em nợ anh đã thực hiện rồi nhé! Còn anh thì vẫn nợ em một nguyện vọng đó. Chắc anh quên rồi! Không sao! em tin là anh sẽ làm được. Nguyện vọng của em là anh hãy sống thật hạnh phúc anh nhé! Tạm biệt!
Tim anh bỗng nhiên đau nhói, nhìn tấm hình cùng chiếc kẹp đầu anh bỗng nhiên đau quá. Những hình ảnh rời rạc, từng chuỗi, từng chuỗi hiện về! Nhân viên y tế chạy đến dìu anh vào phòng đặc biệt. Anh ngất đi. Khi tỉnh lại đầu không còn đau nữa. Anh cảm thấy thông suốt và minh mẫn đến lạ thường. Bức màng đen trong đầu không còn nữa. Từng hình ảnh hiện lên rõ ràng. Anh đột nhiên nở nụ cười.
- Em giỏi nhất là việc xây tường, anh đợi xem bao lâu nữa bức tường đó sẽ sập. Cô bé ngốc của anh!
Ai đó lại ra công viên ngồi. Rồi chỉ thơ thẫn nhìn lên bầu trời.
- Anh đã đi rồi.. Em tưởng em sẽ quên được mối tình này, nhưng nó sâu sắc quá anh ạ. Em không buông được. Nhưng em thà chọn sống chung với nó còn hơn chấp nhận quên anh. Dầu có đau nhưng thật sự đã rất hạnh phúc. Khi anh hôn mê, em đã nói nếu anh tỉnh lại em sẽ làm tất cả vì anh, dù anh có đi đâu thì cả đời này em vẫn chờ. Em mãi mãi chờ!
Cô gái lấy ra chiếc kẹp màu hồng rồi lại cài lên tóc. Cô đứng dậy nhìn lên bầu trời!
- Hôm nay trời thật đẹp! - Cô nói.
- Đi nhanh đi anh, trời sắp mưa rồi đó, anh không thấy đám mây đen to đùng đằng kia sao! - Một đôi tình nhân vội vã lướt qua.
Cô bật cười thành tiếng! Cười chính mình.
Nhìn lên bầu trời và hỏi: Rồi sẽ qua hết phải không anh?